Hữu Hữu ngơ ngác một chút, lại nghe Vân Thi Thi rất bình tĩnh trả lời: "Làm sao có thể? Tôi đã mẹ của hai đứa bé."
Bộ dáng vô cùng bình thản, ngược lại khiến đáy lòng cô gái hoang mang.
Vân Thi Thi nói tiếp:" Bạn tôi nói dáng dấp tôi và Vân Thi Thi rất giống, cho nên, tới xem người đóng vai cô ấy một chút!"
"Còn có trùng hợp như vậy?"
Người đàn ông kia ngạc nhiên nói.
Vân Thi Thi thản nhiên trả lời, ngược lại khiến hoài nghi trong lòng bọn họ tan biến, thế là, lại an tâm xoay người sang chỗ khác tiếp tục xem phim.
Vừa xem, còn vừa phát ra tiếng thán phục: "Thật vô cùng giống!"
Vân Thi Thi nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Mộ Nhã Triết.
Đã thấy anh nhìn chằm chằm màn ảnh, trong bóng tối, đôi mắt của anh thâm thúy lại sáng, đẹp đến mức giống như ngọc thượng đẳng, làm cho người ta nhịn không được trầm mê luân hãm.
Dường như phát hiện cô nhìn lén, Mộ Nhã Triết chậm rãi quay mặt lại, nhìn cô một cái, nhíu mày: "Làm sao?"
"Anh có phải không thích xem phim này hay không?"
Vân Thi Thi lẩm bẩm một câu.
"Anh cứ nói đi?"
Mộ Nhã Triết lại là buồn cười hỏi lại: " Không có người đàn ông nào lại thích phụ nữ của mình hôn môi người khác."
"Đây là diễn kịch, làm việc chỉ là làm việc."
"Làm việc cũng không được."
Mộ Nhã Triết lại chua chua nói một câu: " Còn hôn sâu như vậy, kỹ thuật diễn thật tốt!"
Vân Thi Thi trong gió ngổn ngang, cũng không biết đánh giá này của anh rốt cuộc là tán dương hay là châm biếm, luôn cảm thấy anh hình như rất không chào đón bộ phim này.
Chẳng qua suy nghĩ kỹ một chút, đổi vị trí suy nghĩ, anh không thích, cũng không thể phê bình.
Dù sao, anh không thích cô và người đàn ông khác có biểu hiện quá thân mật.
Tưởng tượng một chút, nếu là bởi vì làm việc, Mộ Nhã Triết cùng một phụ nữ khác hôn môi, cô cũng không thể chịu đựng được.
Thế là, cô hạ quyết tâm nói: "Ừm! Về sau cũng không đóng phim hôn môi nữa."
Mộ Nhã Triết: "..."
Cô khoác cánh tay anh, thấp giọng cam đoan nói: "Cho dù là làm việc, cũng sẽ không cùng
người đàn ông khác làm như vậy."
"Không tệ, em có giác ngộ như vậy, rất tốt!"
Mộ Nhã Triết bỗng nhiên giữ bờ vai cô, lại gần nhẹ nhàng hôn môi một cái, ánh mắt rơi vào bên trên cánh môi no đủ ướt át của cô, nặng nề nói: "Nơi này, là thuộc về anh. Những người khác, không có tư cách!"
"Này! Khiêm tốn một chút, lúc này ở trước mặt công chúng, anh có thể âm điệu thấp một chút không."
Vân Thi Thi dở khóc dở cười đẩy anh ra.
"Anh hôn bà xã của anh, còn phải chú ý âm điệu thấp hay không sao?"
Mộ Nhã Triết lại hùng hồn nói.
Vân Thi Thi càng tức giận, trong lòng cười trộm, trên mặt lại ra vẻ tức giận nhét đầy bắp rang bơ vào miệng anh.
Hữu Hữu cùng Tiểu Dịch Thần ngồi ở một bên, không chớp mắt nhìn màn ảnh, bọn họ ăn ý cảm thấy, hai người giống như hai bóng đèn to lớn, đang chiếu lấp lánh!
Xem phim xong, đã hơn chín giờ đêm rồi.
Lúc tan cuộc, mọi người đi ra, còn không ngừng tranh nhau tán dương bộ phim này.
Đại đa số, đều là bạn trai cùng đưa bạn gái của mình đi xem.
Đám con gái đều thích lãng mạn, nhất là thích dạng phim tình yêu này, tuy đại đa số người đều hướng về phía Cố Tinh Trạch, nhưng mà sau khi xem xong, đều bị cách biểu diễn của Vân Thi Thi hấp dẫn thành fan.
"Cái Doãn Hạ Thuần kia, diễn thật giỏi! Kết thúc cuối cùng, em xem đều muốn khóc."
"Nữ chính diễn trong phim, kỹ thuật diễn quá ưu việt."
"Nghe nói là Vân Thi Thi diễn, gần đât cô ấy hình như rất hot, không phải đang diễn “Khuynh quốc” sao?"