"Về sau phim của cô ấy, em nhất định sẽ xem, chỉ riêng về giá trị diễn xuất của cô ấy, cũng rất đáng để mong chờ!"
...
Ví dụ ca ngợi như thế, vân vân....
Vân Thi Thi yên lặng nghe, trong lòng có chút phấn chấn.
Mộ Nhã Triết nắm tay cô, hai người một tay dắt một tên, bốn người đi ra khỏi rạp chiếu phim, qua hướng bãi đỗ xe, dọc theo bờ sông tản bộ một vòng.
Cảnh đêm lúc này, là đẹp nhất.
Hữu Hữu cùng Tiểu Dịch Thần vừa nháo, vừa xông lên phía trước.
Vân Thi Thi cùng Mộ Nhã Triết đi phía sau, nhìn thấy hai cậu nhóc vui đùa ầm ĩ, đáy lòng cô bỗng nhiên cảm giác thỏa mãn vô cùng.
Hạnh phúc nhất trong nhân thế, cùng lắm cũng chỉ là thời khác như thế này.
Trên thực tế, cô là cô gái truyền thống, không hướng tới vinh hoa phú quý, lại khát vọng có một phần cuộc sống thật bình thản.
Ăn mặc không lo, có thể có mái nhà ấm áp, có người chồng yêu thương mình, còn có Hữu Hữu cùng Tiểu Dịch Thần hai bảo bối nhỏ đáng yêu này, đối với cô mà nói, đã là may mắn lớn lao.
Không già mồm mà nghĩ, cô rất thỏa mãn với hiện trạng.
Cô không thích đi ra ngoài chơi, giống như những cô gái trẻ tuổi kia, quán Bar, vũ trường, hộp đêm, cô đều chưa từng thích.
Cô không thích trường hợp ồn ào mà ngợp trong vàng son như thế, lúc rỗi rãnh, chỉ thích, dắt tay người đàn ông yêu thương, lẳng lặng tản bước, nhàn nhã dạo chơi.
Có lẽ, xem như là không tranh giành đi.
Nhưng xác thực, có cuộc sống như thế, đã rất thỏa mãn rồi.
Ông trời đối với cô không tệ, mà cô cũng càng hiểu được trân quý hiện tại.
Thế sự khó lường, thay đổi thất thường, bạn vĩnh viễn không có khả năng dự liệu được, ngày mai và ngoài ý muốn rốt cuộc cái nào sẽ đến trước.
Cho nên, trân quý hiện tại.
"Thật tốt!"
Vân Thi Thi bỗng nhiên yên lặng cảm thán: " Có thể có cuộc sống nhàn nhã như vậy, thật quá tốt."
"Em khi nào thì lại hay xúc động như vậy?" Mộ Nhã Triết bật cười nói.
"Biểu lộ cảm xúc nha."
Vân Thi Thi thỏa mãn cong môi:
" Chờ em quay xong mấy bộ phim, sẽ rút lui. Tiền không cần nhiều, đủ sống là được. Không thích cuộc sống quá bận rộn, em càng hưởng thụ một phần nhàn hạ này."
"Anh không phải đã nói, em không cần quay phim, anh nuôi được em."
"Em đương nhiên biết anh nuôi nổi em rồi! Anh lắm tiền nhiều của như vậy, đừng nói một mình em, cho dù anh nói nuôi ngàn vạn em, cũng không nói chơi."
Mộ Nhã Triết nghi hoặc nói: " Vậy em vì cái gì còn kiên trì đóng phim?"
"Ước mơ. Người không có ước mơ, khác nào cá ướp muối. Em chẳng qua là muốn thực hiện một chút giá trị của em."
"Đồ ngốc."
Hai người vừa nói vừa cười, đã đến bãi đỗ xe, Vân Thi Thi gọi hai cậu nhóc đang nháo đằng trước, về nhà.
Sau khi dỗ hai cậu nhóc lên giường, Vân Thi Thi cũng rửa mặt, lên giường, người đàn ông nào đó tinh lực tràn đầy lại muốn cô.
Vân Thi Thi đẩy anh ra: "Không còn sớm nữa, ngủ!"
"Anh muốn."
Hai chữ ngắn ngủi, dã tâm rõ rành rành.
Vân Thi Thi lại không nhìn anh: "Đều đã mười một giờ, ngày mai anh còn phải đi làm sớm."
"Không sao, thể lực anh tốt."
Vân Thi Thi: "..."
"Thể lực anh tốt cũng không được! Ngày mai em còn dậy sớm hơn cả anh, còn phải kịp quay phim!"
"Chỉ một chút thôi." Người đàn ông dã tâm khó mà che giấu, thân thể đè lên, lại vẫn cùng cô cò kè mặc cả.
Vân Thi Thi đỏ mặt, lẩm bẩm một câu: "Em... Em hai ngày náy là kỳ kinh nguyệt, không tiện."
"Kỳ kinh nguyệt?"
Người đàn ông lại nghi ngờ nhíu mày, dường như không tin: " Thật?"
"Lừa gạt anh làm gì? Thật sự là kỳ kinh nguyệt."