Sinh ra là cô chủ nhà họ Tống, cô ta được mọi người nâng niu như thể hòn ngọc quý.
Ngoại trừ sao trên trời, bất kể thứ gì cô ta muốn đều sẽ được đáp ứng.
Vì vậy cô ta dần hình thành cái tính cách hiếu thắng, thứ gì cô ta không chiếm được thì sẽ liều mạng tranh giành, cho dù đầu rơi máu chảy cũng sẽ không từ bỏ ý định.
Có một lần, Ân Hi thích con búp bê của cô ta, cô ta không muốn, thà ném đi chứ nhất quyết không chịu tặng cho em gái.
Đây là bản tính của Tống Ân Nhã.
Tống Ân Nhã ngồi trên giường, ôm chăn khóc, Giang Khởi Mộng đứng bên cạnh than thở.
Tống Vân Tích thấy phiền muốn chết, cảm giác như đầu muốn nổ tung lên.
"Mẹ, mẹ mặc kệ nó đi! Nó muốn sống muốn chết gì thì tùy nó! Nếu nó thật sự có cái gan đó thì con cũng muốn nhìn xem nó có thể tự hành hạ mình thành cái dạng gì nữa!"
Tống Vân Tích vừa dứt lời, Giang Khởi Mộng liền trừng mắt nhìn anh ta một cái.
"Câm miệng cho mẹ! Con thấy bây giờ còn chưa đủ loạn hay sao?"
Tống Vân Tích híp híp mắt, vẻ mặt luống cuống, đi đi lại lại mấy bước, bỗng nhiên cười lạnh một cái, nói: "Mẹ muốn bao che cho nó thì cứ tiếp tục bao che đi, để con xem mẹ còn có thể bao che cho nó đến lúc nào! Trước mắt còn có con giúp nó thu dọn cục diện rối rắm, để đến lúc nó biến mọi chuyện trở thành không thể vãn hồi xem còn có ai đến giúp nó thu dọn tàn cục không!"
Nói xong, Tống Vân Tích liền đóng sầm cửa lại rời đi.
Tống Ân Nhã tức giận đến mức càng níu chặt chăn hơn, răng cắn chặt, nước mắt lại chảy giàn giụa.
Giang Khởi Mộng thở dài một tiếng, hốc mắt cũng đỏ lên, bà ta đi lên trước, ngồi xuống cạnh mép giường, muốn nói cái gì đó nhưng lại sợ sẽ kích động đến con gái, chỉ có thể chờ cho cô ta bình ổn lại cảm xúc rồi mới có thể nói chuyện đàng hoàng.
"Ân Nhã à, con đừng giận, anh con chỉ nói nhảm thôi, con đừng để trong lòng."
Tống Ân Nhã cuộn chặt người vào trong chăn khóc nức nở.
...
Ở sân bay, Tần Chu đã làm xong thủ tục check in.
Vân Thi Thi ngồi trên ghế dài, đã gọi mấy cú điện thoại
liên tục nhưng vẫn không có ai nghe máy.
Cô hơi thất vọng nhíu chặt mày.
Tần Chu đưa cho cô một chai nước, Vân Thi Thi lại lắc đầu: "Em không khát."
Tần Chu nhướng mày: "Nhìn mặt em đầy tâm sự như vậy, đang nghĩ cái gì đấy?"
"Không có."
Tiếng chuông đột ngột vang lên.
Vân Thi Thi ngẩn mặt ra, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, vội vàng cầm lấy điện thoại, cũng không thèm nhìn, trực tiếp gạt màn hình chọn nghe máy.
"Vâng?"
"Ha ha... Vân Thi Thi, cô thua rồi."
Đầu bên kia truyền đến tiếng cười khiến người ta lạnh cả xương.
Vân Thi Thi hoàn toàn sửng sốt.
"Tống Ân Nhã?"
Vân Thi Thi cười, giọng nói lạnh lùng: "Tôi thua? Cô có ý gì?"
"Cô có biết, anh Mộ đang ở đâu không?"
Giọng nói mê hoặc như phù thủy của Tống Ân Nhã rót thẳng vào tai cô.
Sắc mặt Vân Thi Thi trắng bệch, không nói lời nào.
"Không phải cô vẫn luôn miệng nói rằng anh Mộ rất chiều chuộng cô sao? Không phải cô vẫn luôn diễu võ giương oai trước mặt tôi, nói rằng trong lòng anh Mộ, cô quan trọng hơn tôi sao? Thật sự là như vậy sao?"
"...."
"Cho dù trong lòng anh ấy, cô quan trọng đến mức nào thì cũng không thể bằng được tôi. Anh Mộ bây giờ đang ở chỗ tôi này!"
Vân Thi Thi nhíu chặt mày, nhìn lên Tần Chu.
Tần Chu hoàn toàn không hiểu: "Sao thế? Là điện thoại của ai?"
Giọng nói của Tống Ân Nhã lại vang lên: "Tôi nói cô trước giờ đều tự cho mình là đúng, cô vẫn cứ không tin! Nhưng mà thực tế thì sao, anh Mộ sẵn lòng mỗi ngày đều ở bên cạnh tôi chứ không muốn cùng cô tham gia liên hoan phim! Sự thật đã chứng minh rằng tôi quan trọng hơn cô nhiều."
"Ngậm miệng." Vân Thi Thi cười lạnh: "Cô cho rằng tôi sẽ tin mấy lời châm ngòi ly gián này của cô sao?"