Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Không Hẹn Mà Gặp Hoa Cẩm


trước sau

"Châm ngòi ly gián?"

Đầu bên kia lại truyền đến tiếng cười đắc ý của Tống Ân Nhã.

Cô ta càng cười, trong lòng Vân Thi Thi lại càng thiếu tự tin.

Đáng chết!

Rõ ràng là cô tin tưởng anh, nhưng vì sao lúc nghe tiếng cười này, trong lòng cô lại thấy lo lắng.

Vân Thi Thi cắn chặt khóe môi đỏ mọng, cố gắng kìm nén cảm giác lạnh lẽo trong lòng.

"Cười đủ chưa?"

Tiếng cười của Tống Ân Nhã dừng lại, cuộc điện thoại lập tức trở nên im ắng, cô ta lại nói: "Có phải là châm ngòi ly gián hay không, chẳng lẽ trong lòng cô không rõ hay sao? Sở dĩ anh Mộ thất hẹn với cô là vì cái gì? Vân Thi Thi, cô đừng có tự lừa mình dối người nữa, anh Mộ căn bản là không để ý đến cô như những gì cô nghĩ đâu!"

Vân Thi Thi không thể nhịn được nữa, lập tức cúp điện thoại, trên mặt trắng bệch.

Tần Chu nhìn sắc mặt xanh mét của cô, rốt cuộc cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, không biết rốt cuộc cú điện thoại này là do ai gọi tới, nhưng tiếng cười truyền ra từ điện thoại vừa rồi quả thực khiến người ta nổi cả gai ốc.

"Là ai gọi điện thoại tới?"

Lúc này, tâm tình của cô cực kỳ tệ.

Vân Thi Thi miễn cưỡng mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn anh: "Chuẩn bị lên máy bay rồi phải không?"

"...Ừ."

Tần Chu gật đầu, lên tiếng.

Vân Thi Thi đưa điện thoại ra tắt máy, bỏ vào túi xách, ngồi yên lặng trên ghế.

Tần Chu cảm giác được sự tình rất quỷ dị.

Chỉ là một cuộc điện thoại nhưng lại khiến sắc mặt cô trở nên khó coi như vậy.

Nhưng mà anh ta lại không thể lắm chuyện.

Cô không nói, anh ta cũng không thể hỏi đến cùng.

Một hồi yên lặng qua đi, Vân Thi Thi bỗng nhiên rầu rĩ hỏi: "Mộ Nhã Triết thật sự không nói với anh lý do anh ấy không thể tham dự buổi lễ công chiếu phim sao?"

Tần Chu giật mình, nhanh chóng hiểu ra cô là đang nghi ngờ rằng anh ta biết ông chủ ở đâu nhưng lại giấu diếm cô.

Anh ta lập tức nói: "Ông chủ không nói rõ, nếu như có nói thì anh
sẽ không giấu em làm gì!"

"Được, cám ơn."

"Thi Thi, em đừng nghĩ ngợi nhiều, cũng đừng nghi ngờ địa vị của mình trong lòng ông chủ. Ít nhất là anh từng đi theo ông chủ nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nhìn thấy cô gái nào chiếm vị trí quan trọng trong lòng ông chủ giống như em."

Tần Chu vội vàng dập lửa.

Trong lòng anh ta lại oán thầm: Ông chủ thật là, vứt lại cục diện rối rắm như vậy, rõ ràng là đã đồng ý cùng Thi Thi tham dự liên hoan phim, tại sao bây giờ lại thất hẹn?

Hôm nay anh ta đã chuẩn bị xong thủ tục check in, trợ lý của Mộ Nhã Triết lại gọi tới, nói rằng ông chủ có việc gấp không thể đến kịp chuyến bay, bảo anh và Vân Thi Thi cứ bay đến Hải Thị trước.

Chỉ là ông chủ cũng không nói rõ vì sao anh không đến kịp chuyến bay, Tần Chu chỉ cho rằng anh bộn bề nhiều việc, không thể đi được, cho nên mới tạm thời sắp xếp lại kế hoạch, nếu như ông chủ không thể tham dự thì Vân Thi Thi sẽ cùng anh ta bước lên thảm đỏ.

Máy bay cất cánh đúng giờ.

Tần Chu và Vân Thi Thi thuận lợi lên chuyến bay đến Hải Thị.

Vân Thi Thi vừa ngồi vào chỗ của mình, bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nói đầy kinh ngạc.

"Thi Thi?"

Cô vừa quay đầu sang liền nhìn thấy Hoa Cẩm ngồi cạnh đó, chỉ ngăn cách một lối đi ở giữa, đang ngạc nhiên nhìn cô.

"Thật khéo, em cũng bay chuyến này sao?"

"Phải."

Liên hoan phim lần này Hoa Cẩm cũng tham gia, tuần lễ vàng cuối năm, bộ phim nhựa của anh cũng thuận lợi lọt vào danh sách đề cử, anh có khả năng sẽ đạt được giải nam phụ xuất sắc nhất.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện