Ngồi bên cạnh Hoa Cẩm là người đại diện của anh ta, đó là một người phụ nữ trung niên đeo kính, ăn nói rất thận trọng nhưng lại khá khách khí, lúc nhìn thấy cô cũng gật đầu cười một cái.
"Tổng giám đốc Tần, tôi và anh có thể đổi chỗ ngồi được không? Tôi muốn ngồi cạnh Thi Thi."
Tần Chu lập tức từ chối: "Không được, nếu như Thi Thi say máy bay thì tôi có thể tiện chăm sóc cô ấy."
"Tôi cũng có thể lo cho cô ấy được! Tôi rất biết chăm sóc người khác, anh cứ giao Thi Thi cho tôi chăm sóc cũng được."
Tần Chu lạnh lùng lườm anh ta một cái: "Không được! Tôi không thể tin anh được."
Hoa Cẩm bày ra vẻ mặt chân thành, ra sức lấy lòng Tần Chu.
Người đại diện của Hoa Cẩm ngồi bên cạnh đột nhiên nói: "Hoa Cẩm, cậu ngồi yên một chút, ngồi đúng chỗ của mình đi." Bà hạ giọng cảnh cáo: "Nếu để cô chủ biết cậu ngồi cùng người phụ nữ khác thì sẽ nổi giận."
"Cô ấy giận thì tôi sẽ dỗ, chị đừng lo."
Dứt lời, Hoa Cẩm liền đứng lên, đi đến chỗ Tần Chu, bám lấy người anh ta.
Tần Chu giãy không được, liên tục xin tha, đành phải ngoan ngoãn rời khỏi chỗ ngồi.
Sau khi ngồi xuống, Hoa Cẩm liên tục quấn lấy Vân Thi Thi mà nói chuyện.
"Thi Thi, chúng ta thật là có duyên, không ngờ chúng ta lại bay cùng chuyến, tôi vốn cho rằng đi máy bay sẽ rất nhàm chán cơ đấy!"
"Ừm!"
"Lần này em sẽ lên thảm đỏ cùng ai?"
"Tần Chu."
"A? Sao lại là anh ta? Hay là em lên thảm đỏ cùng tôi đi? Tôi cũng một mình này."
"Không cần."
"Này... Đừng mà!"
Tần Chu hừ lạnh một tiếng: "Anh đừng hòng đào góc tường nhà tôi, tôi nghe hết đấy nhé."
Hoa Cẩm tinh nghịch lè lưỡi, ra vẻ hết sức quyến rũ, nói: "Là tiểu thịt tươi hàng đầu của phim cổ trang, tôi có lượng fan vô cùng lớn, hơn nữa tôi cũng đẹp trai thế này, cùng tôi bước lên thảm đỏ, trai tài gái sắc như thế chẳng phải là rất xứng đôi sao? Chắc chắn đến lúc đó sẽ trở thành tiêu điểm chú ý của hàng vạn người! Thi Thi bước lên thảm đỏ cùng tôi nhất định là sẽ rất nổi bật."
Tần Chu châm chọc:
"Nổi đến mức sẽ bị người ta dìm phải không?"
Hoa Cẩm phản bác: "Ai nói? Ai dám dìm Thi Thi, tôi sẽ diệt người đó."
Tần Chu vừa xem báo vừa trêu chọc: "Ừ, được, bản lĩnh lớn lắm!"
Hoa Cẩm không kiên nhẫn, nói: "Ôi chao, tóm lại là Thi Thi cùng tôi bước lên thảm đỏ thì chắc chắn là tốt hơn đi cùng ông chú trung niên như anh rồi. Quan trọng là tôi và Thi Thi đều còn rất trẻ, mà anh thì già lắm rồi! Thi Thi đi cùng anh không đẹp đôi."
Bàn tay đang lật báo của Tần Chu đột nhiên trở nên cứng ngắc, gân xanh nổi lên.
Mấy chữ "ông chú trung niên" đúng là đâm trúng chỗ đau trong lòng anh ta.
Anh ta nheo mắt lại vẻ nguy hiểm, nhìn thoáng qua Hoa Cẩm như hổ rình mồi: "Ông chú trung niên?"
"Đúng vậy, anh cũng sắp ba mươi rồi, không phải là rất già sao?"
Tần Chu chỉ hận không thể bóp cổ người kia.
"Ngậm miệng!"
"Được rồi. Đàn ông chính là như thế đấy, càng già càng mẫn cảm, không chịu nhận là mình già."
Tần Chu nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn anh ta, chỉ hận không thể ném Hoa Cẩm xuống đất mà giẫm chết.
Dám nói anh ta già sao?
Vân Thi Thi đột nhiên mỉm cười, nói: "Hoa Cẩm, cảm ơn anh, nhưng mà tôi vẫn nên cùng ông chú già kia bước lên thảm đỏ thì hơn."
"Tại sao?"
Hoa Cẩm nhìn cô với vẻ bi thương.
Tần Chu lại ở bên cạnh thêm dầu vào lửa: "Anh không hiểu Thi Thi nhà chúng tôi rồi! So với tiểu thịt tươi như anh, cô ấy vẫn thích mấy ông chú già đẹp trai thành thục hơn."
"Hu..."
Hoa Cẩm đau lòng vặn xoắn ngón tay, muốn nói lại thôi.
Anh ta thật sự rất muốn cùng Thi Thi bước lên thảm đỏ mà...