Lời nói của anh rất lạnh lẽo, ý lạnh này, xâm nhập vào xương tủy, khiến người ta không rét mà run.
Vân Thi Thi chẳng những không lui lại, ngược lại còn giương mắt lên, lạnh lùng nhìn lại anh.
Không có bất kì do dự gì, cô ép sát từng bước, "Vì sao tôi phải hi vọng anh* tới?"
*chỗ này hai người cãi nhau nên mình đổi xưng hô lại.
"..."
Mộ Nhã Triết nhìn cô, con ngươi âm trầm."Tôi đến đây, quấy rầy em rồi sao?"
Nói xong, ánh mắt của anh rơi vào trên người Hoa Cẩm, ý tứ sâu thẳm.
Nhớ lúc anh mới vừa đẩy cửa đi vào, dáng vẻ hai người vô cùng thân thiết, thì anh không hiểu sao thấy phẫn nộ và phiền não.
Anh vô cùng chán ghét cô ở cùng người đàn ông khác, huống chi, còn thân mật nắm tay như thế, cô ngồi bên giường, dù ngủ thiếp đi, tay hai người cũng gắt gao nắm chặt lấy nhau.
Sao anh có thể không giận.
Chán ghét và hoài nghi trong mắt anh, lập tức đâm vào ngực Vân Thi Thi, vô cùng đau đớn.
Một cái chớp mắt kia, miệng vết thương vốn đã khép lại, lập tức đổ máu tươi đầm đìa.
Anh đang chán ghét cái gì?
Chán ghét Hoa Cẩm?
Nếu vậy, anh đang nghi ngờ cái gì, nghi ngờ lúc anh không có mắt, cô và Hoa Cẩm có "hoạt động bí mật" sao?
Câu nói "quấy rầy đến em sao" kia lại là có ý gì!
Người đàn ông này, anh có biết có đôi khi anh nói chuyện vô cùng tàn nhẫn, vô cùng tổn thương người khác không!?
Vân Thi Thi giận đến run người, sau cùng, giận quá thành cười, cô mạnh mẽ đứng dậy, cũng chẳng quan tâm chỗ trầy da trên tay, mạnh mẽ đẩy ngực của anh, đẩy anh ra ngoài cửa."Cút ngay!"
Mộ Nhã Triết bất ngờ không kịp phòng ngự, bị cô đẩy mạnh một phen, lui về phía sau một bước.
Lúc nhận ra hai chữ trong miệng cô là gì, anh khó có thể tin nâng mắt lên, lạnh lùng nhìn cô, giận mà cười lạnh.
"Cút?"
Vân Thi Thi lại không hề khiếp sợ mà đón nhận ánh mắt của anh, giọng nói càng lạnh hơn khi nãy, "Đúng vậy, anh cút đi, tôi không muốn gặp anh!"
Tần Chu và Mẫn Vũ vội vàng chạy tới,
không ngờ thấy một màn này.
Nhìn hai người đứng đối lập, Tần Chu và Mẫn Vũ hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên không nghĩ tới lại có tình trạng như vậy.
Thấy mình bị đẩy ra, người đàn ông nhíu mày thật sâu, ánh mắt thâm thúy rơi vào trên mặt của cô, có xem xét, có tức giận.
"Có ý gì!?"
Lòng Mộ Nhã Triết bị lửa giận lấp kín, anh mạnh mẽ cầm chặt tay cô, ngực lập tức bị lòng đố kị nhồi vào.
"Em vì một người đàn ông, dám đuổi tôi đi?!"
"..."
Sức trên tay anh rất lớn.
Vân Thi Thi bị anh làm đau, đau đến cắn môi, đôi mắt đã nhiễm lệ nhìn anh, lại mang thêm vài phần muốn nói lại ngừng.
Cái gì kêu vì một người đàn ông, mà đuổi anh đi!?
Là nguyên nhân này sao?
Quả thực không thể nói nổi!
Người đàn ông này, năng lực bẻ cong ý của người, thật đáng khiến người ta thán phục!
Hoa Cẩm thấy vậy, cũng tức giận, ngồi dậy, chẳng quan tâm miệng vết thương trên bụng, trừng Mộ Nhã Triết lên án, "Mộ Nhã Triết! Anh... nếu anh là một người đàn ông, thì đừng đối đãi với cô ấy thô bạo như vậy!"
Khóe mắt Mộ Nhã Triết lạnh lùng quét qua người anh, "Nơi này không có chỗ cho anh nói chuyện!"
"Sao lại không có!?"
Hoa Cẩm không biết lấy được dũng khí từ đâu, mắt đỏ lên, căm giận bất bình thay Vân Thi Thi, "Anh có biết không... anh có biết, tối hôm qua Thi Thi thiếu chút nữa mất mạng hay không!"
"..."
Đồng tử Mộ Nhã Triết co lại, nghi ngờ căng thẳng nhìn anh ta, ánh mắt tàn nhẫn, "Có ý gì?"
"Hoa Cẩm..."
Vân Thi Thi cắn răng, cản anh ta lại.