Vân Thi Thi cắn răng, cản anh ta lại.
Hoa Cẩm cũng không nghe, trái lại tự nói, "Làm người đàn ông của cô ấy, nên bảo vệ cô ấy! Tin tưởng cô ấy! Nhưng anh thì ngay cả an toàn của cô ấy cũng không thể bảo vệ, dựa vào cái gì... Dựa vào cái gì làm người đàn ông của cô ấy chứ! Anh có tư cách gì tức giận với cô ấy?! Thi Thi là cô gái tốt, nếu anh không quý trọng, thì đừng chà đạp cô ấy!"
"Hoa Cẩm! Đừng nói nữa."
Vân Thi Thi vươn tay ra cản anh ta, trong lòng, đã lạnh hơn một nửa.
Tần Chu nghe vậy, lập tức tiến lên, "Ông chủ, xin bớt giận, chuyện gì cũng có thể nói rõ, đừng tức giận như vậy."
Hoa Cẩm cắn chặt răng, nắm chặt nắm tay, lập tức cười lạnh nói, "Mộ Nhã Triết, tôi biết, anh quyền thế che trời, làm bá chủ thương giới nói một không ai dám nói của thủ đô, tài sản nhà họ Mộ nhiều, địa vị vững chắc, nếu tôi đắc tội anh, một câu của anh, là có thể đóng băng tôi. Nhưng anh cho là, tôi sẽ sợ anh sao? Tôi rất khinh thường anh! Cả người phụ nữ mình yêu cũng không thể bảo vệ được, dù cho anh quyền thế che trời, lại có ý nghĩa gì!"
"Đêm nay cô ấy thiếu chút nữa mất mạng..."
Mộ Nhã Triết khôi phục bình tĩnh, lạnh lùng mở miệng, "Lời này là có ý gì?"
"Tôi không biết, tôi chỉ biết là, tối hôm qua Thi Thi bị một tin nhắn lừa gạt đi sân thượng tầng 28, kết quả có một bà điên không biết chạy tới từ chỗ nào, một lòng một dạ muốn đẩy cô ấy vào chỗ chết! Anh có biết, người phụ nữ túm cô ấy nhảy xuống từ tầng 28, nếu không phải Thi Thi tay mắt lanh lẹ, bắt được ống dẫn nước bên ngoài, có lẽ bây giờ anh có thể nhìn thấy, thi thể lạnh băng của cô ấy rồi!"
Mộ Nhã Triết giật mình.
- - có lẽ bây giờ anh có thể nhìn thấy, thi thể lạnh băng của cô ấy rồi!
Lời này khiến anh sợ hãi.
Tay Vân Thi Thi bị anh nắm đến đau đớn đứng một bên, xoay mặt đi, im lặng không nói, nước mắt
đã thấm ướt khuôn mặt.
Cô chưa bao giờ oán giận, tối hôm qua Mộ Nhã thất hứa.
Mà lúc cô nhìn thấy nghi ngờ trong mắt anh, trái tim đã lạnh đi rồi.
Cô bị hoảng sợ, dù sao cô cũng là phụ nữ, lúc nhìn thấy anh, cô thật lòng hy vọng anh có thể ôm cô vào lòng, dịu dàng an ủi.
Nhưng chẳng những không như vậy, anh còn nghi ngờ cô.
Chẳng lẽ, cô còn cần đau khổ giải thích cho anh hiểu ra sao?
Không cần nữa rồi!
Nếu như tin tưởng, tại sao nghi ngờ. Nếu đã nghi ngờ, cần gì giải thích.
Anh căn bản không tin cô.
Vân Thi Thi rất tin tưởng kết luận này của mình.
"Anh ta nói thật sao?"
Mộ Nhã Triết hỏi cô.
Vừa rồi lúc trong cục cảnh sát, anh căn bản không biết tình huống này.
Dù là Tần Chu, cũng không biết chi tiết này, chỉ biết Vân Thi Thi nguy trong sớm tối, lại không biết, cô đã từng chỉ cách tử vong có một bước chân.
Vân Thi Thi lạnh lùng cong... khóe môi một cái, chậm rãi nhìn anh, nhưng nhẹ nhàng bâng quơ hỏi lại, "Có phải thật không, đối với anh mà nói, quan trọng sao?"
"Sao có thể không quan trọng!"
Anh suýt nữa mất đi cô, làm sao có thể không quan trọng.
Mộ Nhã Triết rất hiểu người phụ nữ trước mắt này, cô đang giận anh, đại khái, là vì lễ trao giải tối hôm qua, anh không tham dự cùng cô như đã hứa.
Cho nên, cô đang tức giận, giận anh vì sao rõ ràng đã đồng ý với cô, mà lại thất hẹn.
Nghĩ tới đây, anh lại cảm thấy, cảm xúc của bé con này, là chuyện hợp tình hợp lý.
Khóe mắt Mộ Nhã Triết lạnh lùng liếc qua Hoa Cẩm đang cảnh giác của anh trên giường, cho dù có người không liên quan ở đây, nhưng chuyện quan trọng nhất trước mắt, vẫn là dỗ dành vợ mình trước đã.