Vân Thi Thi thấy anh nhìn một chỗ, vẻ mặt cảnh giác, không hiểu sao có chút khẩn trương, “Làm sao vậy?”
“Không có gì!”
Cung Kiệt quay đầu cười với cô, “Chúng ta lên xe đi.”
Vân Thi Thi gật gật đầu.
Cung Kiệt ôm vai cô, chùm mũ lên cho cô.
Vân Thi Thi mặc áo lông, có mũ lông lá xù xì, anh chùm lên, che đầu của cô thật kín.
Cô dở khóc dở cười than thở, “Em làm gì thế?”
“Thời tiết lạnh, đừng để bị đông lạnh.”
Cung Kiệt nói như vậy, Vân Thi Thi lại nói thầm, “Chị không có lạnh, còn cảm thấy có chút nóng ấy!”
Sau khi hai người lên xe, Vân Thi Thi ngồi vào ghế, anh vươn người qua, dịu dàng cài dây an toàn cho cô.
Vân Thi Thi có chút không còn lời nào để nói rồi!
Cảm thấy được, cô ở trước mặt anh, tựa như một con búp bê cao quý vậy, cho dù là chuyện cài dây an toàn đơn giản như vậy, anh đều muốn tự thân tự lực, thay cô chuẩn bị từng việc, có cảm giác anh xem cô như một đứa bé, mà anh thì giống như cha mẹ hao tổn tinh thần.
“Tiểu Kiệt, chị cũng không phải là đứa bé, chuyện thắt dây an toàn này có thể tự mình làm được.”
Cung Kiệt cười, “Sao thế, có người hầu hạ cho chị, chị còn cảm thấy không hài lòng sao?”
Vân Thi Thi bị anh đùa nở nụ cười.
“Được rồi! Chị không nói gì nữa.”
Cung Kiệt nói, “Ngồi yên, chúng ta chuẩn bị về nhà!”
“Ừm!”
Vân Thi Thi vừa mới phát ra một tiếng, từ ‘Ừm’ này giọng mũi vẫn còn trong khoang mũi, lời còn chưa dứt, Cung Kiệt liền đạp mạnh chân ga, xe giống như tên rời cung bay ra ngoài!
Một chân ga liền trực tiếp đi với tốc độ trăm km, Vân Thi Thi khẩn trương nắm chặt tay, cô cảm giác giống như có lực đẩy rất mạnh, kích thích giống như đi tàu lượn siêu tốc vậy!
Trên đường đi gặp ba cái đèn đỏ, Cung Kiệt đều không thèm nhìn tới, đạp chân ga đi ra ngoài.
Đường đi của anh rất gian xảo, thậm chí chọn đi tuyến đường hẻo lánh.
Vân Thi Thi sợ tới mức ngừng thở, có chút bất an nói,
“Tiểu Kiệt… Chúng ta, Chúng ta không vội, không cần phải đi nhanh như vậy mà?”
Đã vượt ba cái đèn đỏ rồi.
Trong đó có một đường còn có cảnh sát giao thông, chuyện này quả thực quá điên cuồng rồi!
Cung Kiệt lại không nói lời nào, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, không hề chớp mắt, mãi đến khi xe chạy được một đoạn xa, lúc này anh mới thả chậm tốc độ, người có mái tóc màu bạc nhìn thoáng qua người ngồi ghế lái phụ, lúc này áy náy giải thích, “Thật có lỗi! Vừa rồi đi nhanh như vậy, là vì muốn cắt đuôi người ở phía sau.”
“Người sao?”
Cung Kiệt gật gật đầu, nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, mãi đến khi xác nhận đã cắt đuôi được mấy chiếc xe đó, anh cười mỉm, vẻ mặt thoải mái, cao giọng, “Ừm, chị không phát hiện ra sao? Có người theo dõi chúng ta.”
Vân Thi Thi không khỏi ngẩn người, mờ mịt lắc đầu, “Không có.”
“Lúc em vớt cá vàng, em liền phát hiện ra rồi.”
Cung Kiệt vốn rất hưng trí, còn muốn vớt hết cả một ao cá vàng đó.
Nhưng vớt được nửa, anh lại nhận thấy được, có mấy ánh mắt nhìn chằm chằm theo dõi anh.
Anh lo lắng đó là cơ sở ngầm của cha phái đến bên cạnh anh, càng sợ hãi thân phận của Vân Thi Thi bị bại lộ, lúc này mới vội vã rời đi.
Thực ra anh cực kỳ hi vọng, cha có thể biết thân phận của Thi Thi, nhưng chị không muốn chuyện này, anh tuyệt đối không bắt buộc.
Cho dù vận dụng bất luận thủ đoạn gì.
Anh nguyện ý chờ, kiên nhẫn chờ đợi đến ngày cô nghĩ thông suốt.
Nhưng mà cũng không phải dùng phương thức như vậy.