"Là ai phái người theo dõi em?"
"Người nhà họ Cung!"
"Người nhà họ Cung?" Vân Thi Thi ánh mắt hơi ngạc nhiên, không nói gì nữa.
Yên lặng một lát, cô bỗng nhiên khó hiểu hỏi: "Thật tò mò, tại sao người trong gia tộc của em lại phái người theo dõi em? Chẳng phải em và họ đều là người cùng một nhà sao?"
"Không vì điều gì hết, thứ nhất, là vì muốn bảo vệ em được an toàn, thứ hai, cũng là tránh để em ở ngoài gây chuyện thị phi."
"Thì ra là vậy!"
Vân Thi Thi đối với nhà họ Cung trong truyền thuyết kia, lại càng thêm phần tò mò.
"Nhà họ Cung là một gia tộc rất lớn sao?"
"Đúng vậy."
"Lớn như thế nào?"
Cung Kiệt cũng không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào, chỉ nói qua: "Đại khái lớn hơn rất nhiều so với những gì chị có thể tưởng tượng ra."
Vân Thi Thi như ma xui quỷ khiến bỗng nhiên hỏi một câu: "So với nhà họ Mộ thì sao?"
Cung Kiệt vừa nghe vậy, ánh mắt liền hiện lên sự khinh thường, cười lạnh một tiếng: "Nhà họ Mộ đó, làm sao có tư cách để so với nhà họ Cung cơ chứ!"
Vân Thi Thi khóe môi cong lên.
Tiểu Kiệt đối với nhà họ Mộ có mối thâm thù rất lớn, hơn nữa, thời điểm vừa nói đến nhà họ Mộ, ánh mắt cậu đã hiện lên vẻ lạnh lùng đến mức nào.
A?
Cô vừa nhớ tới một chuyện.
Mộ Nhã Triết có bảo cô hôm nay về sớm một chút, cả nhà cùng nhau ăn cơm tối.
Cô dĩ nhiên có chút không phản ứng kịp, nếu như mời Tiểu Kiệt về nhà ăn bữa tối... ách... vậy thì xong.
Chắc chắn đó sẽ là một bữa ăn tràn ngập mùi thuốc súng.
Tiểu Kiệt đối với người anh rể này hoàn toàn không có tý thiện cảm nào, mặc dù gọi một tiếng "anh rể" cũng chỉ là miễn cưỡng nói cho cô xem mà thôi.
Lúc này...
Xe chở hai người về tới Hương Thể Mạn Bộ, Cung Kiệt và Vân Thi Thi vào đến nhà, mới vừa đẩy cửa ra, đã nhìn thấy hai tiểu bánh bao đã tan học, đang chơi game ở phòng khách.
Nghe tiếng mở cửa, Hữu Hữu quay đầu nhìn ra, đã thấy Cung Kiệt đứng bên cạnh Vân Thi Thi. Lông mày nhất thời nhăn lại, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
"Cậu, là cơn gió nào đưa cậu tới
đây vậy?"
Cung Kiệt bình tĩnh trả lời: "Gió Tây Bắc!"
Hữu Hữu: "..."
Tiểu Dịch Thần vừa thấy anh, cũng giật mình trong chốc lát, sau đó liền cười hì hì nói: "Cậu, tối nay cậu tới đây để ăn cơm chùa sao?"
Cung Kiệt vô liêm sỉ trả lời: "Ừm! Dọc đường đi nghe mẹ cháu nói, tay nghề của Hữu Hữu có thể so với đầu bếp năm sao thượng đẳng, cậu nghe danh mà đến, chỉ vì muốn nếm thử, xem tài nghệ có đúng như lời mẹ cháu nói hay không..."
Tiểu Dịch Thần: "..."
Còn có người nào đi ăn cơm chùa mà còn dám nói vô sỉ hơn được như vậy sao?
Hữu Hữu lại một lần nữa đen mặt, là cậu đã bị mẹ bán đứng sao?
Cậu sinh ra xúc động muốn hủy luôn bữa ăn này quá.
Vân Thi Thi rót chén nước, mời Cung Kiệt ngồi xuống, lập tức cười như hoa đi tới bên cạnh Hữu Hữu, nịnh nọt nói: "Hữu Hữu, tối nay rất đặc biệt, con nên thể hiện tài năng cho cậu xem đúng chứ?"
"Mẹ, mẹ thật xấu, tối nay không phải lượt của con!"
Trong khoảng thời gian Vân Thi Thi nghỉ ngơi này, Hữu Hữu như nhặt được đại xá, cậu soạn sẵn một bảng phân công làm việc, cậu và mẹ luân phiên nhau làm việc gia đình.
Hôm nay vốn dĩ là ngày cậu được nghỉ ngơi, mẹ lại muốn lừa cậu xuống bếp.
Ngoại trừ mẹ ra, cậu thực sự không còn hứng thú nào để làm cơm nữa.
Cái danh đầu bếp năm sao gì gì đó, quả thực vô cùng nhàm chán.
Cũng không phải ai muốn ăn cơm của cậu, cậu cũng nguyện ý đi nấu.
Nấu cơm quả thực vô cùng mệt mỏi đấy, có biết hay không?
Mua nguyên liệu, rửa nguyên liệu, rửa rau, thái, xào nấu, sắp mâm...
Vừa nghĩ tới cậu đã muốn chóng mặt rồi!