Ông ta nhìn Mộ Yến Thừa lớn lên, cũng giống như Mộ Nhã Triết, đều là người được ông ta nâng đỡ, khoan nói đến năng lực, ít nhất thì Mộ Yến Thừa cũng tuyệt đối trung thành với ông ta.
Còn những người kia, ông ta không có cách nào.
Đã vấp ngã một lần trên người Mộ Nhã Triết cũng đủ nếm quả đắng rồi, ông ta không muốn mình tốn công tốn sức bồi dưỡng ra một nhân tài, sau này lại trở thành con sói quay ngược lại cắn ông ta nữa.
Tạm thời Mộ Yến Thừa là người thích hợp nhất trong lòng ông ta, nhưng ông ta cũng không có ý định thể hiện rõ suy nghĩ trong lòng, nếu không thằng nhóc này sẽ khó tránh khỏi kiêu căng ngạo mạn!
Phải tiến hành từ từ mới đảm bảo được.
Vì thế, Mộ Lâm Phong nhìn Mộ Yến Thừa với vẻ mặt mất mát ở bên cạnh, chậm rãi nói: "Hôm qua, cô Thục Mẫn của cháu có nói với chú về chuyện của cháu! Bọn chú nói chuyện điện thoại một lúc lâu, bà ấy rất ủng hộ cháu, cho rằng cháu hoàn toàn có khả năng.
Trên mặt Mộ Yến Thừa không có bao nhiêu vui mừng.
Mộ Thục Mẫn ủng hộ thì có ích gì?
Quan trọng nhất vẫn là Mộ Lâm Phong, nếu Mộ Thục Mẫn ủng hộ mà Mộ Lâm Phong không đồng ý thì cũng chẳng phải là vô ích hay sao?
Mộ Yến Thừa chỉ "ừm" một tiếng, dáng vẻ có phần thờ ơ.
Sau đó lại nghe Mộ Lâm Phong nói: "Mặc dù chú cảm thấy cháu làm việc không đủ chắc chắn, năng lực vẫn còn hạn chế, lúc xử lý mọi chuyện cũng có phần nóng nảy, thế nhưng niệm tình cháu trung thành và tận tâm, chú cũng muốn cho cháu một cơ hội."
Mộ Yến Thừa nghe xong thì kinh ngạc mở to cả hai mắt, ánh mắt sáng rực.
"Chú hai, chú..."
Mộ Lâm Phong tiếp tục nói: "Bây giờ cháu nên ở nhà, sắp xếp lại chuyện làm ăn của tập đoàn cho rõ ràng! Chú sẽ phái người đưa tài liệu cho cháu, cháu trở về làm quen với việc làm ăn của tập đoàn trước, nếu không, cho dù chú có nâng đỡ cháu thì cũng chỉ là làm trò cười cho người khác mà thôi! Có thời gian chạy đến đây làm loạn, chi bằng học cách quản lý công ty cho tốt."
"Vâng, cháu hiểu rồi ạ!" Mộ Yến Thừa gật
gật đầu, cố che giấu vẻ vui mừng vào trong lòng, ngoài mặt duy trì vẻ bình tĩnh.
Mộ Lâm Phong lại nói: "Làm người thừa kế thì sẽ phải bị toàn bộ các cổ đông kiểm duyệt. Đến lúc đó, nếu ngay cả chuyện trong công ty mà cháu cũng không biết, vậy thì khác nào tự biến mình thành trò cười cho thiên hạ, còn làm chú bị mất mặt?"
"Chú hai nói như vậy là đã thừa nhận Yến Thừa sao?"
Mộ Yến Thừa vô cùng vui mừng.
Mộ Lâm Phong nói tiếp: "Có ủng hộ cháu không thì tạm thời chưa thể nói được, vẫn còn phải chờ xem biểu hiện của cháu như thế nào đã!"
Mộ Yến Thừa gật gật đầu, như thế này cũng đủ cho anh ta vui mừng khôn xiết.
Mộ Lâm Phong nói: "Lát nữa chú còn cuộc họp, tự cháu lo liệu đi!"
"Vâng!"
Mộ Yến Thừa nhìn ông ta rời đi, Mộ Lâm Phong đi được mấy bước, dường như nhớ ra chuyện gì, đột nhiên quay người lại nhìn anh ta.
Mộ Yến Thừa còn tưởng rằng xảy ra biến cố gì, trong lòng hoảng hốt, không ngờ lại nghe ông ta nói: "Chú thấy nền móng của cháu ở nhà họ Mộ còn chưa vững, nếu bây giờ mà nâng đỡ cháu thì chưa chắc đã được người ta thích. Chú nghĩ rồi, bây giờ tuổi cháu cũng không còn nhỏ, nên tính đến chuyện lấy vợ sinh con được rồi! Bây giờ chú muốn sắp xếp cho cháu một hôn sự, không biết cháu nghĩ thế nào?"
Nếu đổi lại là Mộ Nhã Triết, lúc này chắc chắn đã cự tuyệt ông ta.
Anh chưa từng nghe theo sự sắp xếp của bất kỳ ai, từ sau khi Vân Thi Thi xuất hiện, cái tính ngang ngược của anh lại ngày càng nghiêm trọng.
Nhưng Mộ Yến Thừa là người biết lựa mặt gửi lời, huống hồ Mộ Lâm Phong có coi trọng anh ta thì mới bắc một cái thang cho anh ta leo lên, dại gì mà anh ta không nắm chắc lấy cơ hội này?