Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Thông Gia Với Nhà Họ Lâm


trước sau

Vì thế, anh ta lập tức gật đầu: "Không hổ danh là chú hai, có thể suy nghĩ chu toàn cho cháu như vậy, Yến Thừa cháu cũng thấy vô cùng vinh hạnh! Không biết chú nhìn trúng con gái nhà ai? Để cháu còn chuẩn bị sẵn tâm lý."

Mộ Lâm Phong yên lặng một lúc, bỗng nhiên nheo mắt lại: "Cháu biết Lâm Tuyết Nhã của nhà họ Lâm chứ?"

"Nhà họ Lâm..."

Mộ Yến Thừa hít vào một hơi, lập tức gật mạnh đầu: "Ở thành phố này, nhà họ Lâm là gia đình danh giá, là dòng họ nhiều quan chức. Nói về địa vị, mặc dù không thể sánh bằng nhà họ Mộ, thế nhưng xét về tầm ảnh hưởng thì tuyệt đối có thể so được với nhà chúng ta! Lại nói đến Lâm Tuyết Nhã này, cháu cũng chỉ mới nghe tên chứ chưa từng gặp mặt."

"Chú sẽ sắp xếp trước, cháu tự mình chuẩn bị cho tốt."

"A?"

Mộ Yến Thừa sửng sốt một hồi.

Mộ Lâm Phong lại nở nụ cười: "Cháu giấu được người khác chứ làm sao qua mắt được chú hai của cháu. Bên cạnh cháu chẳng có cô bạn gái nào cho đàng hoàng cả, trước khi tính chuyện này thì nhanh chóng xử lý sạch sẽ mấy người phụ nữ đó đi!"

Mộ Yến Thừa hơi ngẩn ra, tim đập loạn lên, Mộ Lâm Phong đã phẩy tay áo bỏ đi.

Đến khi phản ứng kịp, cả người Mộ Yến Thừa đã đổ mồ hôi lạnh.

Nhà họ Lâm!

Nếu như có thể kết quan hệ thông gia với nhà họ Lâm, đây tuyệt đối là ưu thế của anh ta, chẳng khác gì lò than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi!

Anh ta nhất định phải nắm chắc cơ hội này!

Nhớ tới Mộ Nhã Triết, Mộ Yến Thừa cười lạnh một tiếng.

Anh ta tuyệt đối sẽ không ngốc nghếch như Mộ Nhã Triết kia, như thể cả đời chưa từng thấy phụ nữ vậy, cứ cố chấp nắm chặt Vân Thi Thi không chịu buông tay!

Trên đời này, loại phụ nữ nào mà không có?

Phụ nữ, quyền thế, tiền bạc đều nằm ở trong tay, muốn
cái gì mà không được?

Thế mà Mộ Nhã Triết kia lại sẵn sàng từ bỏ quyền thế và dòng họ, từ bỏ vinh hoa phú quý, coi người phụ nữ Vân Thi Thi kia như châu báu trong tay, thật là khiến người ta không cách nào hiểu nổi.

Dù sao thì chỉ cần trở thành người đứng đầu nhà họ Mộ, muốn làm gì mà chẳng được, muốn loại phụ nữ nào mà không có?

Cho dù bây giờ đã không còn là xã hội phong kiến truyền thống, thế nhưng xưa nay đàn ông nhà họ Mộ đều không thiếu phụ nữ bên người, ba thê bảy thiếp, vợ lẽ không thiếu, bên ngoài còn bao dưỡng vài ba cô tình nhân.

Mà phụ nữ được gả vào nhà họ Mộ thì vừa có danh phận vừa có địa vị, ỷ vào mình có thân phận vợ cả, chỉ cần muốn, mấy thứ nước hoa hay túi xách hàng hiệu gì đó đều lập tức tới tay, ở nhà chỉ việc học cách trở thành một quý bà sang trọng, tao nhã là đủ, đối với chuyện chồng mình lăng nhăng bên ngoài đều là nhắm một con mắt, mở một con mắt mà làm ngơ.

Nghĩ tới đây, Mộ Yến Thừa ngồi vào ghế, bấm một dãy số.

Chuông đổ một hồi lâu mới truyền đến giọng điệu ngọt ngào của một cô gái: "Yến Thừa?"

"Tinh Tuyết, tối nay em có thời gian chứ?"

"Có ạ!"

Cô gái kia thấy anh chủ động gọi điện như vậy thì vô cùng vui mừng, ra vẻ thẹn thùng, nói: "Vừa hay em cũng có việc muốn bàn với anh..."

"Được, vậy gặp mặt nói rõ ràng đi!"

"Ừm... Vậy hẹn gặp ở đâu?"

"Tám giờ tối nay, anh sẽ đến chỗ em."

"Được, vậy em sẽ chờ anh tới."

Cúp điện thoại, Mộ Yến Thừa cười thầm một hồi, xiết chặt quả đấm.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện