Cố Cảnh Liên gấp văn kiện lại, lãnh đạm nói: "Trời lạnh thế này, phái người đưa cậu ta đến bệnh viên! Chết ở chỗ này khó tránh khỏi xui xẻo."
“Vâng!”
...
"Ngày mai đã giao thừa rồi!"
Vân Thi Thi chẳng biết đi vào phòng làm việc của Mộ Nhã Triết từ lúc nào, khẽ gối đầu lên bờ vai anh, mặt mày hớn hở, ánh mắt lấp lánh, có vẻ cực kỳ hưng phấn!
Mới vừa rồi được Hữu Hữu nhắc nhở, lại xem lịch một hồi, lúc này mới xác định, tối ngày mai chính là đêm giao thừa!
Cô rất vui vẻ.
Dù sao, đây cũng là lần đầu tiên cô cùng Mộ Nhã Triết trải qua năm mới, cô vô cùng chờ mong!
Mộ Nhã triết có vẻ không quan tâm lắm: "Ờ..." một tiếng.
"Ờ...?"
Vân Thi Thi rất bất mãn đối với thái độ của anh, một tay giật lấy tài liệu trong tay anh, một tay kéo cằm dưới của anh qua, để anh nhìn về phía cô, gằn từng chữ: "Sắp qua năm mới, chả nhẽ anh không mong chờ điều gì sao?"
“Mong chờ cái gì?"
"..."
Vân Thi Thi có chút không vui: "Anh không mong chờ điều gì vào năm mới?"
Mộ Nhã Triết giật mình, khẽ cười, nói: "Anh chưa từng trải qua năm mới, cho nên, cảm giác năm mới đến cũng không khác gì ngày bình thường!"
"Sao vậy được? năm mới có nhiều thứ khác chứ!"
"Ví như?!"
"Hôm nay là tối trước giao thừa cho nên anh không thể chạy đông chạy tây mà phải ở nhà cùng em chuẩn bị giao thừa."
Trước giao thừa, Vân Thi Thi lại bận rộn trở lại.
Đầu tiên là quét tước dọn dẹp, ba người cô Hữu Hữu cùng Tiểu Dịch Thần cùng tổng vệ sinh một lần, đó là bởi vì trong ba ngày đầu năm mới không thể quét rác trong nhà, để tránh việc quét hết tài vận của gia đình đi.
Bởi vậy, sáng sớm ngày giao thừa phải dọn sạch sẽ từ trong ra ngoài, từ trong phòng đến ngoài sân, thể hiện cho việc bỏ cái cũ, đón cái mới.
Vân Thi Thi trước đó đã mua sẵn pháo hoa rồi.
Mỗi khi năm mới đến, sáng tinh mơ bắn pháo trúc, buổi tối liền bắn pháo hoa, đây là phong tục không thể thiếu.
Trong phòng khách, Hữu Hữu đã
chuẩn bị tốt giấy và bút mực, lúc Mộ Nhã Triết đi tới phòng khách, Vân Thi Thi đã ngồi ngay ngắn ở trước bàn, cầm bút lên, chính đang suy nghĩ câu đối xuân.
Tiểu Dịch Thần nằm úp sấp ở một bên, có chút thắc mắc nói thầm: "Mẹ, mẹ có thể viết thư pháp chứ?"
Hữu Hữu ở một bên khẳng định nói: "Đương nhiên rồi! Thư pháp của mẹ không thể nghi ngờ được đâu!"
Vân Thi Thi đắc ý, nói: "Khi mẹ học đại học vẫn luôn luyện thư pháp, cũng coi như có chút thành tựu!"
Mộ Nhã Triết đi tới cạnh cô, nhìn hai tấm giấy đỏ để viết câu đối, giờ phút này vẫn còn trống trơn, nói: "Em định viết gì?"
"Ưm..." Trong đầu Vân Thi Thi vẫn trống trơn, nhất thời không biết viết cái gì.
Hữu Hữu bỗng nhiên nói: "Cửa chính thì viết: "Thiên tăng tuế nguyệt nhân tăng thọ, xuân mãn nhân gia phúc mãn môn*" đi!"
Cậu lấy ra hai bức tranh giữ cửa Úy Trì Kính Đức và Tần Quỳnh, nói: "Tranh con cũng chuẩn bị xong rồi!"
Tiểu Dịch Thần nhìn thoáng qua, khóe môi co rút: "Đây là cái gì thế?"
"Thần giữ cửa!"
"Thần giữ cửa?!"
Hữu Hữu nói: "Úy Trì Kính Đức cùng Tần Quỳnh thôi!"
Tiểu Dịch Thần khó hiểu hỏi: "Vì sao phải là bức tranh của 2 người này?"
Hữu Hữu trợn mắt, giải thích: "Đó là bởi vì đây là 2 nguyên soái võ tướng đại danh vang dội! Mọi người dán tranh hai người này trước cửa, chính là để yêu ma quỷ quái, tai họa, vận xui không thể vào nhà! Anh nhìn xem, hai võ tướng tay cầm binh khí, trợn mắt phát uy, toàn thân áo giáp vững chắc, như vậy mới có hiệu quả chấn nhiếp."