"Anh đây cũng có thể!"
Tiểu Dịch Thần khoe cơ bắp, nói: "Vẽ anh sau đó dán lên cửa nhà, anh cũng có thể làm thần giữ cửa!"
"Chỉ bằng anh?!"
Hữu Hữu hừ lạnh một tiếng, khinh thường, nói: "Nhìn cái tay, cái chân nhỏ này của anh mà cũng muốn làm thần giữ cửa?! Úy Trì Kính Đức cùng Tần Quỳnh chính là nguyên soái, thủ hạ dưới trướng của Lý Thế Dân! Sở dĩ có tập tục này là vì sau khi Lý Thế Dân lên ngôi đã giết người vô số, cho nên đêm không thể say giấc, thường gặp ác mộng. Vì vậy, quần thần đề nghị, kêu Úy Trì Kính Đức cùng Tần Quỳnh đứng ở cửa bảo vệ, buổi tối ông ta mới có thể ngủ ngon. Về sau, trong cung liền mời họa sĩ vẽ tranh hai người kia, dán tại cửa cung."
"Hữu Hữu... Em là Bách khoa toàn thư à? Sao biết nhiều thế!"
Hữu Hữu khinh bỉ nói: "Anh nghĩ em và anh giống nhau? Đầu óc đơn giản."
Trong lúc hai tên nhóc cãi nhau, Vân Thi Thi đã viết xong câu đối, lên tiếng:"Viết xong rồi!"
Mộ Nhã Triết liếc mắt nhìn một cái, ánh mắt có chút kinh ngạc.
Chữ viết rõ ràng khéo léo, nét chữ thanh mảnh lại rất xinh đẹp, quả thực thư pháp khá ổn.
Mộ Dịch Thần cả kinh há to miệng, sững sờ nói: "Mẹ! Chữ viết của mẹ rất đẹp!"
Vân Thi Thi bỗng nhiên mờ mịt: "Phòng ngủ thì nên dán cái gì?"
"Liền viết ‘Trường thiên hoan tường bỉ dực điểu, đại địa hỉ kết liên lý chi"* đi!"
Hữu Hữu lại phun ra một câu.
Vân Thi Thi cùng Mộ Nhã Triết đưa mắt nhìn nhau, hổ thẹn cúi đầu.
Trình độ văn hóa của họ vậy mà không bằng một đứa bé...
Thật xấu hổ.
Viết xong câu đối xuân rồi chỉ chờ đến đêm giao thừa sẽ dán lên.
Hữu Hữu lấy ra một chồng giấy đỏ cùng 2 cái kéo, nói muốn cắt hoa trang trí cửa sổ.
Mộ Dịch Thần thấy vậy trong lòng hiếu kỳ chạy đến, hào hứng muốn Hữu Hữu dạy cậu.
Hữu Hữu từ bé đã rất giỏi làm đồ thủ công, thời điểm đón năm mới, hoa giấy trang trí cửa sổ vẫn luôn do cậu tự cắt, tuyệt không kém đồ mua về từ bên ngoài.
Mộ Nhã Triết cũng hứng trí chạy
đến, một bên nhìn hai thằng nhóc cắt giấy, một bên cũng cầm giấy đỏ cùng kéo cắt theo, cuối cùng lại cắt thành loạn thất bát tao, lộn xộn hết cả lên.
Vân Thi Thi ở bên rốt cục nhịn không được mà bật cười.
Hữu Hữu cũng cảm thấy tay nghề ông bố nhà mình vô cùng tồi, cậu che miệng cười trộm, ngay cả Mộ Dịch Thần cũng không lưu tình cười phá lên: "Ba thật ngốc!"
Mộ Nhã Triết bất mãn trợn mắt nhìn cậu, hừ lạnh một tiếng, đúng lý hợp tình, nói: "Đó là vì không ai dạy cha!"
"Để con để con!"
Hữu Hữu vất Mộ Dịch Thần lại, chạy sang ngồi lên đùi Mộ Nhã Triết, tự tay dạy anh.
Phải nói, cắt mấy thứ này rất thần kỳ.
Nhìn một tờ giấy đỏ trên tay Hữu Hữu sau một hồi gấp rồi lại cắt, sau cùng chỉ vài nét vẽ hoa, một chữ "Phúc" hoàn chỉnh xuất hiện!
Mộ Nhã Triết cũng nghiêm túc học, cuối cùng dưới sự chỉ dạy của Hữu Hữu, anh cũng học xong cách cắt giấy cơ bản, ít nhất thì cũng nhìn ra hình.
Hữu Hữu thấy thành phẩm gật đầu, đánh giá: "Đã có tiến bộ."
Mang giấy cắt xong dán lên trên cửa, trên tường, cả không gian liền ngập tràn không khí vui mừng.
Mộ Nhã Triết ôm Mộ Dịch Thần, nhìn một vòng quanh nhà, khóe môi không khỏi nở nụ cười.
Thì ra, cảm giác đón năm mới lại ấm áp đến vậy!
Trước kia, đêm giao thừa, phần lớn thời gian, anh đều ở công ty, tan tầm về đến nhà, Tiểu Dịch Thần đã ngủ, quý nhất cũng chỉ có một ngày ở nhà cùng Tiểu Dịch thần, cha con hai người lại chả hiểu gì về thú vui cuộc sống, nhiều nhất cũng chỉ đánh cờ, chơi trò chơi, thế là qua năm mới!