Hữu Hữu nhìn thoáng qua một màn thân thiết này, trên mặt đột nhiên đỏ lên, thẹn thùng che kín mắt, bắt buộc mình không nên nhìn.
Không được nhìn, không được nghe!
Cho dù trong lòng không ngừng nhắc nhở chính mình, nhưng mà thằng nhóc đó không ngăn được lòng hiếu kỳ của mình, vụng trộm mở hai ngón tay ra, thông qua ngón tay, rình coi một màn này.
Tiểu Dịch Thần cũng nhìn thoáng qua một màn này, đột nhiên kích động kéo tóc Cung Kiệt, “Cậu, mau nhìn!”
Cung Kiệt bị đau kêu lên một tiếng, nhưng mà nhìn theo hướng Tiểu Dịch Thần chỉ, lại trông thấy một màn làm người ta mặt đỏ tim đập nhanh, đôi mi xinh đẹp nhăn lại.
Vẻ mặt anh không vui đi qua đó, lúc Mộ Nhã Triết muốn hôn lần hai, Cung Kiệt vươn tay ra, chắn giữa khuôn mặt hai người.
Mộ Nhã Triết bất ngờ không phòng ngự, một nụ hôn rơi vào lòng bàn tay Cung Kiệt.
“Ha ha ha!”
Hữu Hữu thấy, nhất thời ôm bụng cười lăn lộn.
Mộ Nhã Triết nâng mắt, trừng mắt nhìn Cung Kiệt một cái, lạnh lùng nói, “Làm gì thế.”
“Này, trước mặt mọi người, sao anh rể lại không chú ý đến hình tượng của mình một chút.” Cung Kiệt tràn đầy địch ý chế nhạo.
Hừ.
Dám thừa dịp anh không chú ý, hôn trộm chị gái anh.
Hai người thân thiết tốt xấu gì cũng phải kiêng dè anh chứ!
Nghĩ đến cảm nhận của anh có được hay không.
Vân Thi Thi nghe xong, lại càng xấu hổ đỏ bừng mặt, vẻ mặt không được tự nhiên quay đầu đi, hắng giọng một cái, giả bộ chưa có chuyện gì xảy ra.
“Hình tượng cái gì.”
Mộ Nhã Triết lại đúng lý hợp tình nói, “Anh hôn vợ của anh, em chen vào làm gì.”
Lời ít mà ý nhiều, làm cho Cung Kiệt không phản bác được.
Hữu Hữu cười đến mức ngả người xuống, suýt chút nữa té ngã từ trên người Mộ Nhã Triết xuống dưới.
Mộ Nhã Triết tức giận vỗ mông cậu, “An phận một chút!”
Tiểu Dịch Thần bĩu môi châm chọc, “Cha à, như vậy không được đâu…! Nụ hôn thứ nhất trong năm mới, không phải nên tặng con trai bảo bối sao? Cha hôn nhẹ mẹ, vậy con thì sao? Con cũng muốn được hôn nhẹ.”
Mộ Nhã Triết nhếch môi cười, vân
đạm phong khinh nói, “Được.”
Nói xong, Mộ Nhã Triết đột nhiên hơi nghiêng nửa người, vươn tay ra, ngón tay thon dài nâng cằm Tiểu Dịch Thần lên, hơi hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Tiểu Dịch Thần.
“Bùm - -” một tiếng.
Mặt Tiểu Dịch Thần giống như bị lửa thiêu, đỏ giống như sắp nhỏ ra máu!
Cậu chỉ thuận miệng nói một câu, ai ngờ người cha đần độn này lại làm thật!
Trả lại cho cậu một nụ hôn như vậy, giơ tay nhấc chân, tà mị mê hoặc, quả thực còn mê hoặc lòng người hơn cả những nam thần trong phim thần tượng!
Nhất là đôi mắt mỉm cười của anh, giết chết toàn bộ!
Đã từng thấy người cha nào trêu đùa con trai như vậy sao?
Đã từng thấy chưa?
Tiểu Dịch Thần ‘oa’ một tiếng, nhảy từ trên người Cung Kiệt xuống, xấu hổ che mặt chạy đi, ném ra một câu: “Đáng ghét! Cha đùa giỡn người ta!”
Mộ Nhã Triết im lặng, “…”
Vân Thi Thi cười ha ha, nước mắt đều sắp rơi xuống.
Thằng nhóc dở hơi Tiểu Dịch Thần này, là ông trời phái xuống để gây cười à.
Cung Kiệt thấy cô nở nụ cười, trong lòng thấy bất công, hừ lạnh một tiếng, “Chị thật thiên vị, cho anh rể hôn nhẹ, không cho em hôn nhẹ.”
“Em cũng không còn là đứa bé rồi.” Vân Thi Thi không còn lời nào để nói.
Cung Kiệt làm nũng nói, “Không được, chị, để công bằng, chị hôn em một cái.”
Nói xong, anh nhắm mắt lại, đưa đôi má trắng nõn đến gần, ngón tay chỉ chỉ lên mặt, “Hôn chỗ này.”
Khóe môi Vân Thi Thi giật giật mạnh một phen.