Chỉ là tai hại đó là, mọi người đều biết trên người Hoa Cẩm địa chủ sáng có một con át chủ bài, sẽ mượn lần này đề cao cảnh giác, sẽ không đơn độc va vào họng súng.
Hoa Cẩm nhìn lướt qua vài người, vẻ mặt bốn người khác nhau, trong lúc này căn bản không nhận ra, ai là đồng đội của anh ta.
Vân Thi Thi không ngừng tùy mặt gửi lời, rõ ràng không phải địa chủ tối.
Còn Hữu Hữu thì bộ dạng không chút để ý, cầm bài trong tay, một tay lười biếng chống má, ánh mắt lười nhác, rõ ràng cũng không phải cậu.
Mà Mộ Nhã Triết và Cung Kiệt, lại nhìn nhau bằng con mắt căm thù, trận đấu này thực lực mạnh nhất là hai người, hai người vừa lúc ngồi đối mặt, giờ phút này, hai người như hổ rình mồi, ánh mắt chạm nhau tạo ra tia lửa điện, từ trường làm cho người ta sợ hãi.
Trước khi bắt đầu, phải quan sát đối thủ trước, trình tự đều diễn ra đầy đủ.
Rất nhanh, địa chủ tối đã nổi lên mặt nước.
Cung Kiệt đánh ra một con át chủ bài, trực tiếp phong kín bảo vệ vương nhỏ.
Anh hả hê đắc ý, giống như cực kỳ nắm chắc, nếu quyết định bại lộ thân phận địa chủ tối của mình, anh có mười phần tin tưởng thắng được.
Anh đến bây giờ đều như vậy, đấu tranh không biết sợ, nếu có phần thắng, sẽ mạnh như vũ bão, tóm chắc lấy.
Bài của Cung Kiệt cực kỳ đẹp, Hoa Cẩm liền phối hợp với anh, một đường chém giết.
Đánh 777 888 999.
Trên tay Cung Kiệt chỉ còn lại một lá bài rồi.
Giờ phút này, bài trên tay nông dân thưa thớt, đã không còn nhiều lắm, Cung Kiệt tính toán như vậy, trận chiến này đã không còn súng rồi.
Nhưng mà ngay tại thời khắc nguy cấp, Mộ Nhã Triết đánh ra JJJ QQQ KKK chém giết.
Hoa Cẩm vừa thấy thời khắc quan trọng, vậy mà một Trình Giảo Kim xuất hiện, không chút do dự cầm bom trong tay ném ra.
Bốn quân 6, xem như là bom rất lớn, không ai giết được.
Nhưng mà đúng là bi kịch, Hoa Cẩm ở nhà trên Cung Kiệt, căn bản không được đánh.
Nhà dưới của anh ta là Hữu Hữu, anh ta thử thăm dò, đánh ra một lá bài đơn.
Cuộc chiến đã
không còn át chủ bài rồi.
Hữu Hữu đánh quân 2, làm Hoa Cẩm rơi vào tuyệt vọng.
Trên tay Cung Kiệt chỉ còn một lá bài, như vậy chỉ cần không ra một quân bài, trên cơ bản không người có thể chắn.
Rất nhanh, Hữu Hữu đánh ra đôi 4, trực tiếp thả cho Mộ Nhã Triết.
Hoa Cẩm không thể áp chế được bài của cậu, mà bài trên tay Cung Kiệt chỉ có một quân, đối với cậu không tạo ra được bất luận uy hiếp gì, rất nhanh Mộ Nhã Triết liền quăng ra một loạt bài.
Một lá bài cuối cùng rơi trên mặt bàn, hai tay Mộ Nhã Triết ôm ngực, ngạo mạn hất cằm, nét mặt biểu lộ ý cười cực kỳ phúc hắc, âm âm u u, giống như yên lặng ấp ủ trò chơi biến thái gì.
Sắc mặt Cung Kiệt đều đen lại, cực kỳ xanh mét, nhìn biểu tình Mộ Nhã Triết không ngừng đánh giá anh, trên mặt lại biến đổi.
Xong rồi.
Rơi vào tay anh rồi.
Cung Kiệt cắn chặt răng, tức giận nói thầm, ánh mắt người đàn ông này, sao lại biến thái như vậy.
Không biết anh muốn chơi trò gì đây.
Hoa Cẩm lại càng trợn mắt há miệng mở to hai mắt nhìn, căn bản không nghĩ tới, một ván này cứ kết thúc như vậy.
Anh ta thua.
Vấn đề là, anh ta lại cùng phe với Cung Kiệt, cuối cùng trừng phạt, nhất định là một hồi gió tanh mưa máu.
Vừa rồi anh bị chống đẩy, không tồi, tránh thoát một kiếp.
Bây giờ, anh có thể không đi theo Cung Kiệt nằm trúng đạn, bị trừng phạt trò chơi biến thái không?
Kết quả, một câu thành sấm.
Mộ Nhã Triết mỉm cười dịu dàng, nói ra, “Lần này, không dùng cách xử phạt về thể xác với hai người, chúng ta chơi trò chơi đi.”