Hữu Hữu nghe vậy, che miệng cười trộm, đột nhiên đẩy vai Vân Thi Thi, nhỏ giọng hỏi, “Mẹ, cha nói muốn chơi trò chơi, mẹ đoán xem, sẽ là trò chơi biến thái gì?”
Vân Thi Thi mờ mịt lắc đầu, nói: “Đoán không được! Nhưng… nhất định cực kỳ ác!”
Hoa Cẩm không may nghe được lời Vân Thi Thi nói, cho dù giọng nói rất nhỏ, nhưng mà bởi vì ngồi đối mặt, bởi vậy có thể nghe được rất rõ ràng.
Dùng cách xử phạt về thể xác đi?
Dùng cách xử phạt về thể xác đi mà!
Hoa Cẩm tình nguyện chống đẩy, còn hơn là chơi trò chơi người đàn ông này sắp xếp!
Không phải là cực kỳ biến thái đấy chứ?
Quả nhiên, lập tức xác minh suy đoán của anh ta.
Mộ Nhã Triết tuyên bố quy tắc trò chơi rất nhanh - - trò chơi khăn tay.
Tổng cộng có mười tờ khăn giấy, không tính là mỏng, nhưng mà tuyệt đối không tính là khăn tay, đầu tiên Hoa Cẩm dùng miệng hút tờ giấy, hút chặt, nhưng mà đối phương cũng phải dùng miệng đối miệng, do Cung Kiệt hút tờ giấy từ miệng đối phương, sau đó ném vào trong thùng rác, như vậy mới tính là thành công.
Chuyện này…
Chuyện này không phải giống như biến thành hôn môi miệng đối miệng sao?
Lại còn là hai người đàn ông!
Cung Kiệt và Hoa Cẩm liếc nhau một cái, ai cũng không thoải mái.
Mộ Nhã Triết đột nhiên lại vân đạm phong khinh nói: “A… Nếu khăn tay rơi trên mặt đất, cũng có trừng phạt. Chỉ là nếu dùng miệng hút khăn tay từ trên mặt đất lên, như vậy có thể giảm trừng phạt, hiểu quy tắc không?”
…
Yên lặng.
Sắc mặt Cung Kiệt và Hoa Cẩm cực kỳ đen.
Cung Kiệt đen mặt, vì cực kỳ khó chịu với quy tắc trò chơi này, đây tuyên bố là trêu đùa anh mà!
Cái gì mà trò chơi khăn tay, con gái thì thôi đi, đối tượng lại là Hoa Cẩm, là một người đàn ông, chuyện này… Qủa thực sắp làm anh phát điên rồi!
Hoa Cẩm đen mặt, nhưng mà vì cảm thấy mình vô duyên vô cớ bị ảnh hưởng.
Cùng đàn ông hôn môi, cũng không phải lần đầu tiên của anh ta.
Quan trọng là, cùng một Đại Ma Vương gián tiếp hôn môi miệng đối miệng, là chuyện anh ta không muốn.
Nhỡ đâu chạm đến tơ hồng của Đại
Ma Vương, trực tiếp bị ăn sống nuốt tươi làm sao bây giờ.
Hữu Hữu cố nén cười, bả vai căng lên, kìm nén cười, nước mắt sắp chảy ra rồi, “Thú vị, có ý tứ. Cậu, làm thôi, vừa rồi cậu nói rồi mà, đã đánh cược thì phải chịu thua, nếu thua, phải chấp nhận trừng phạt, cháu đã chuẩn bị đạo cụ cho cậu xong rồi…”
Cung Kiệt nhìn chăm chú Hữu Hữu chuẩn bị cho anh mười tờ khăn giấy, khóe môi giật giật một phen, lúc này mới nén giận nói, “Được.”
Anh lạnh lùng liếc nhìn Mộ Nhã Triết một cái, nghiến răng nghiến lợi cười nói, “Xem như anh lợi hại!”
Nói xong, anh đẩy Hoa Cẩm bên cạnh, ra lệnh, “Bắt đầu.”
“… Được, được…”
Hoa Cẩm sợ trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, lập tức dựa theo quy tắc trò chơi, cúi đầu, cố gắng hút vào, hút khăn giấy lên, sau đó đi đến trước mặt Cung Kiệt, ngẩng mặt.
Hai người đều đứng.
Vấn đề là Cung Kiệt còn cao hơn Hoa Cẩm một khoảng.
Bởi vậy Hoa Cẩm không thể không kiễng chân lên một chút, nhưng đứng không vững, lảo đảo một cái, suýt chút nữa ngã sấp xuống.
Cái này không tính.
Khăn giấy rơi xuống ghế rồi.
Cung Kiệt buồn bực, oán trách nói, “Anh không cẩn thận một chút được sao?”
Hoa Cẩm tức giận nói thầm, “Ai bảo anh cao như vậy làm gì?”
“…”
Sắc mặt Cung Kiệt càng đen hơn.
“Nhặt lên.”
Hoa Cẩm biến sắc, lập tức chậm rãi cúi người xuống, dùng miệng hút khăn giấy lên.
Nhưng mà anh ta vừa mới ngẩng đầu lên, đột nhiên thấy Cung Kiệt hơi cúi đầu, cúi người xuống, để mặt gần anh ta hơn.