Vừa khéo người ngồi đối diện là Cung Kiệt.
Tiểu Dịch Thần phun cả cơm ra, cơm bị phun thẳng lên mặt anh.
Cung Kiệt cố nén giận, nhắm hai mặt lại, nhịn lại nhịn, tay xiết chặt thành quả đấm, lặp đi lặp lại hành động này mấy lần mới có thể kiềm chế được cơn giận trong lòng, trợn mắt lên, nghiến răng nghiến lợi: "Muốn chết sao?"
Tiểu Dịch Thần luống cuống tay chân, vội vàng giải thích: "Không có không có, cậu... Cháu không có ý cười cậu đâu."
Nhưng thế này lại càng không che giấu nổi.
Cậu nhóc vừa giải thích, sắc mặt Cung Kiệt càng trở nên khó coi, sầm mặt xuống: "Cháu rõ ràng là đang cười nhạo cậu!"
Hữu Hữu bỗng nhiên lôi điện thoại ra, ấn nút xem video, đưa đến trước mặt Tiểu Dịch Thần: "Hôm qua anh đi ngủ sớm, đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện hay, nhưng mà em đã quay lại video rồi đây! Này, cho anh xem!"
Cung Kiệt thấy vậy thì sợ hãi, nói với vẻ khó tin: "Cháu lại còn dám quay cả video?"
Hữu Hữu nói với vẻ rất đương nhiên: "Chuyện đặc sắc như thế mà không quay lại thì thật là đáng tiếc!"
Tiểu Dịch Thần nhận lấy di động, hào hứng mở ra xem.
Lúc cậu nhóc nhìn đến cảnh Cung Kiệt xanh mặt ngậm lấy chiếc khăn tay trên miệng Hoa Cẩm thì cười ha ha: "Ôi cậu ơi, biểu cảm của cậu đặc sắc quá! Ha ha ha!"
"Ngậm miệng!"
Cung Kiệt liền giơ tay ra đoạt lấy điện thoại.
Nhưng mà luận về thân thủ thì Tiểu Dịch Thần tuyệt đối không chịu thua kém anh, nhanh chóng né được, nhảy từ trên ghế xuống, cầm di động trốn đến chỗ Cung Kiệt không tóm được.
"Lại còn xem nữa!"
Cung Kiệt đẩy ghế dựa ra, đứng lên muốn đuổi theo.
Tiểu Dịch Thần quay đầu làm mặt quỷ khiêu khích anh, chạy thẳng lên tầng hai.
Cung Kiệt cũng đuổi theo lên tầng hai.
"Thình thịch thình thịch..."
Hữu Hữu cùng Hoa Cẩm yên lặng nhìn nhau, ăn ý nhún nhún vai.
Sau cùng, Tiểu Dịch Thần bị Cung Kiệt bắt được, cướp lấy di động, nhanh tay xóa sạch video, sau đó xử lý thằng nhóc to gan này.
Lúc Cung Kiệt dẫn Tiểu Dịch Thần xuống, thịt trên bàn đã bị ăn sạch.
"Thịt đâu?"
Trên sô pha, Hoa Cẩm và Hữu Hữu đều xoa cái bụng tròn vo, không
biết thỏa mãn mà còn liếm liếm môi: "Đều ở trong bụng chúng tôi rồi."
Cung Kiệt: "...."
Chiêu vừa rồi không phải là điệu hổ ly sơn chứ?
Hữu Hữu đúng lý hợp tình mà quở trách: "Ai bảo hai người không chịu ngồi yên mà ăn cơm, lại cứ đuổi nhau như thế, bây giờ không có thịt ăn, cũng không thể trách cháu được!"
Tiểu Dịch Thần vừa tức lại vừa tủi, lên án: "Hữu Hữu, em thật quá đáng! Em cố ý!"
Nói xong, hai cậu nhóc lại cãi nhau ầm ĩ.
Cung Kiệt yên lặng nhìn, bỗng dưng lại mỉm cười.
Hai đứa cháu này đúng là hai thằng ranh con, vừa đáng yêu lại vừa nghịch như quỷ.
Trong lòng vừa có chút hâm mộ, lại có chút mong đợi.
Có thể có một cuộc sống bình an yên ổn như vậy, đây cũng coi như một chuyện hạnh phúc.
Hai đứa nhóc đùa giỡn ầm ĩ, lại ngoài ý muốn khơi dậy khát vọng về nhà trong lòng anh.
Từ nhỏ, đối với khái niệm về nhà này, anh luôn cảm thấy rất mơ hồ
Đối với anh, nhà họ Cung giống như một dòng họ hoàng thất khổng lồ, hoàn toàn không giống một gia đình bình thường.
Tất cả các thành viên trong gia đình đều có sứ mệnh riêng của mình, cho dù là trẻ con trong nhà cũng không thể vô tư đùa giỡn như vậy.
Lợi ích khổng lồ đặt trước mặt, mỗi thành viên trong dòng họ đều như con hổ rình mồi.
Bởi vậy, đối với khái niệm về nhà, Cung Kiệt luôn mơ mơ hồ hồ, chỉ cho rằng, nhà cũng chỉ là một chỗ để dừng chân mà thôi.
Nhưng hôm nay, nhìn thấy cảnh tượng hài hòa ấm áp như vậy, trong lòng anh lại thấy vô cùng ấm áp.