Nếu như cha biết rằng ông ấy có hai đứa cháu ngoại đáng yêu như vậy thì chắc hẳn là rất vui mừng nhỉ?
Nghĩ tới đây, sắc mặt Cung Kiệt hơi cứng ngắc.
Thế nhưng...
Có thể có một ngày được gặp nhau không?
Ở một mặt nào đó, anh thật sự hy vọng cha mình biết rằng ông có hai đứa cháu ngoại rất đáng yêu.
Nhưng ở một mặt khác, đứng từ góc độ của Vân Thi Thi, anh lại hy vọng cha vĩnh viễn đừng biết đến điều này, như vậy, cuộc sống bình yên vui vẻ của mọi người mới không bị quấy rầy.
Cung - Mộ là kẻ thù truyền kiếp, chẳng cần dài dòng cũng đủ biết rõ.
Sự oán hận của nhà họ Cung đối với nhà họ Mộ quá mức sâu đậm.
Nếu để cho cha biết thì tuyệt đối sẽ không để chị ở cùng Mộ Nhã Triết, nhất định sẽ gây khó dễ cho hai người.
Đến lúc đó, chắc chắn chị sẽ đau lòng.
Qua khoảng thời gian vừa rồi, Cung Kiệt hiểu rất rõ, chị mình vô cùng yêu người đàn ông kia, anh thấy rõ, cho nên vì hạnh phúc của chị, anh sẽ không làm ra chuyện gì khiến chị phải khổ sở.
Cho dù nhà họ Cung và nhà họ Mộ rốt cuộc có ân oán gì cũng được.
Coi như không liên quan gì tới Mộ Nhã Triết.
Mặc dù anh cũng hận nhà họ Mộ, nhưng vì hạnh phúc của chị mình, anh không cách nào xuống tay được.
Yêu ai yêu cả đường đi, đại khái chính là đạo lý này.
Bởi vì chị gái, cho nên anh mới có thể chọn rộng lòng với Mộ Nhã Triết.
Cũng vì vậy, anh mới không thể nói rõ chuyện này với cha.
Anh sợ rằng cha sẽ không cách nào tiếp nhận nổi chuyện này.
Đúng vậy!
Trước đây cha và mẹ yêu nhau, cũng là bị lão già Mộ Thịnh tự tay phá hoại.
Một vụ tai nạn xe, âm dương cách biệt.
Anh không hy vọng cha mình sẽ trở thành một Mộ Thịnh thứ hai.
Bởi vậy, tạm thời có thể giấu được chuyện này đến lúc nào thì hay lúc ấy.
Mặc dù bị kẹp giữa cha và chị gái, có phần khó xử, nhưng chuyện này trước giờ đều là bất đắc dĩ.
"Bộp!"
Cung Kiệt đang đăm chiêu suy nghĩ thì một cái gối ôm bay thẳng đến trước mặt anh, anh bắt lấy, nhìn thấy hai thằng
nhóc kia đang làm loạn trên sô pha, mỗi đứa ôm một cái gối, đánh tới đánh lui.
"A a a! Cứu mạng! Em muốn đánh chết người luôn à?"
Dưới sự công kích của Hữu Hữu, Tiểu Dịch Thần thế mà lại nhanh chóng rơi vào thế hạ phong.
Sắc mặt Cung Kiệt xám xịt, đáy lòng oán thầm, thật là ngu ngốc!
"Hai thằng nhóc các cháu đừng có làm loạn nữa!"
"Cậu, Hữu Hữu bắt nạt cháu..."
"Cậu, giúp cháu dạy dỗ anh ấy đi... Hừ!"
...
Ngay lúc ba cậu cháu đang làm ầm làm ĩ thì chuông điện thoại vang lên.
Mọi người lập tức im lặng.
Hữu Hữu theo tiếng chuông, nhìn đến chiếc di động trên ghế sô pha, kinh ngạc hỏi: "Cái di động này là của ai?"
Hoa Cẩm vừa thấy thì liền giơ tay lên: "Của chú."
"Vâng! Có người gọi cho chú này!"
Hữu Hữu đưa điện thoại di động cho anh ta.
Hoa Cẩm nhận lấy di động, nhìn thoáng qua dãy số trên màn hình, sắc mặt lập tức lạnh băng.
Dưới ánh mắt khác thường của mọi người, anh ta vội vàng đi ra ban công nghe điện thoại.
"Tiểu Nhã?"
"Cẩm...!"
Đầu bên kia truyền đến tiếng khóc của Lâm Tuyết Nhã, giọng nói mang theo sự bất lực và lo lắng nhưng lại giống như đang làm nũng người khác, vừa khóc thút thít vừa nói: "Anh đang ở đâu?"
"Tôi... Tôi ở nhà." Hoa Cẩm không muốn nói nhiều, nói dối rằng mình đang ở nhà.
Nhưng vừa dứt lời thì lại lập tức cảm thấy chột dạ.
Đầu bên kia, Lâm Tuyết Nhã đứng ở trong nhà trọ của Hoa Cẩm, đưa mắt nhìn quanh bốn phía, trên gương mặt trang điểm tinh xảo hiện lên vẻ thất vọng.
"Vậy tại sao em lại không nhìn thấy anh?"
"...." Hoa Cẩm ngạc nhiên mở to cả hai mắt.