Cô ta đang ở chỗ nhà trọ của anh ta?
Hôm nay không phải mùng một sao, tại sao lúc này cô ta lại có thể ra ngoài tìm anh ta?
Hoa Cẩm hơi nghi ngờ, đi đến trước giá treo đồ, lấy áo khoác xuống mặc vào người.
Trong điện thoại truyền đến tiếng khóc đứt quãng của Lâm Tuyết Nhã, nhu nhược mà bất lực, hoàn toàn khác hẳn với vẻ cao ngạo như nữ hoàng lúc bình thường, giờ phút này, cô ta giống như con chim nhỏ không có nơi đi chốn về, chỉ biết nép trong lòng anh ta.
"Em cho anh nửa giờ đồng hồ, anh phải lập tức xuất hiện bên cạnh em, Cẩm... Em cần anh, ngay bây giờ..."
Lâm Tuyết Nhã nói như ra lệnh, kết thúc đoạn hội thoại.
Hoa Cẩm nắm di động, hơi ngẩn ra một lúc, trên mặt hiện ra nụ cười chua xót: "Hữu Hữu, Tiểu Dịch Thần, bây giờ chú có việc phải về nhà gấp! Bao giờ Thi Thi và tổng giám đốc Mộ thức dậy, hãy chuyển lời giúp chú, chúc hai người họ năm mới vui vẻ!"
"Chú định đi đâu?" Hữu Hữu hơi nghi ngờ.
Hoa Cẩm trầm ngâm một lúc, sau đó nở nụ cười bất đắc dĩ: "Có chuyện quan trọng, không đi không được, thật xin lỗi!"
"Không sao đâu! Nếu như là chuyện gấp thì chú mau đi đi! Lời chúc mừng năm mới của chú, cháu sẽ chuyển giúp tới cha mẹ cháu!"
"À, đúng rồi!" Hoa Cẩm lấy từ trong túi áo ra hai phong bao lì xì, đưa cho mỗi cậu nhóc một bao: "Đây là tiền lì xì chú tặng các cháu, một phần lòng thành!"
"Cảm ơn chú!"
Tiểu Dịch Thần và Hữu Hữu đều hớn hở.
Hoa cẩm ngồi xổm xuống, hôn lên trán mỗi đứa nhóc một cái, sau đó vội vàng xoay người rời đi.
...
Hoa Cẩm trở lại nhà trọ, đứng ở cửa thì phát hiện ra trên tủ giày có thêm một đôi giày cao gót.
Cô ta tới rồi!
Tâm trạng của anh ta lập tức rớt xuống đáy vực.
Cô ta đến, không những không khiến anh ta vui mừng mà ngay cả tâm trạng vui vẻ vừa nãy cũng bị bay biến hoàn toàn.
Anh ta không hề thích Lâm Tuyết Nhã, thậm chí còn có thể nói là chán ghét.
Ở cùng với cô ta chẳng qua là quan hệ được chăng hay chớ mà thôi.
Anh ta ở trong làng giải trí nhiều năm như vậy, dựa vào diễn xuất nổi bật của mình, đã thu hoạch được không ít giải thưởng khiến
người ta lóa mắt.
Rất nhiều người đều nói anh ta được sinh ra để làm diễn viên, gương mặt còn xinh đẹp quyến rũ hơn cả phụ nữ, tuyệt đối là bát cơm mà ông trời thưởng cho, càng khiến người ta ghen tỵ hơn chính là, anh không được đào tạo chính quy nhưng lại có cái thần thái của một diễn viên chuyên nghiệp, diễn xuất rất tự nhiên, được vô số người sành sỏi trong nghề khen ngợi.
Đúng vậy!
Anh ta nhập vai giống như một người sinh ra đã là diễn viên, bởi vậy, lúc đứng trước mặt cô ta, cho dù trong lòng chán ghét thì anh ta vẫn luôn có thể bày ra vẻ mặt say mê điên cuồng.
Ở cùng với cô ta chẳng qua là gặp dịp thì chơi mà thôi, giống như không có lúc nào mà không đeo mặt nạ.
Đây chính là một loại hành hạ.
Căn nhà trọ mở khóa bằng vân tay, lúc mở cửa đi vào, phát hiện ra tất cả đèn trong nhà đều đã được bật lên, rèm cửa thì bị kéo kín toàn bộ.
Hoa Cẩm vừa bước vào cửa được mấy bước đã cảm thấy trong lòng nặng nề.
Cứ như thế này, đến bao giờ mới có thể kết thúc đây?
Bình thường, mỗi lần nhận kịch bản, cho dù phim có dài thế nào thì cùng lắm cũng chỉ mất hai năm, anh đã có thể rời khỏi đoàn làm phim, kết thúc một màn kịch.
Nhưng màn kịch diễn cùng Lâm Kịch Nhã này, đến bao giờ mới có thể kết thúc?
Nhà trọ gồm một phòng ngủ và một phòng khách, rộng hơn sáu mươi mét vuông, thế nhưng lại khiến anh có cảm giác rất lạnh lẽo.
Giống như tự giam mình trên một hòn đảo hoang vậy.
Hoa Cẩm vứt điện thoại lên bàn, đi đến phòng khách, không hề thấy một bóng người.
Anh ta lại đẩy cửa phòng ngủ ra, nhưng không phát hiện ra bóng dáng cô ta.
"Tiểu Nhã?"
Anh ta khẽ gọi một tiếng, không có ai đáp lại.