Cung Kiệt “A” một tiếng, vội vàng che lỗ tai, tội nghiệp mà nhìn cô: "Chị à... Em không hiểu, vặn lỗ tai em làm gì..."
Vân Thi Thi ánh mắt xéo qua thoáng nhìn Mộ Nhã Triết ngồi ở một bên, bị tư thế đằng đằng sát khí kia của cô làm cho trợn mắt hốc mồm, cô lúc này mới phản ứng được, đem Cung Kiệt nắm chặt qua một bên, giảm thấp thanh âm nói: "Em cùng bọn nhỏ nói cái gì không thích hợp với thiếu nhi?"
Cung Kiệt vẫn không hiểu ra sao, mờ mịt lắc đầu.
Vân Thi Thi nện một phát: "Còn không mau thành thật khai báo cho chị."
"Em... Em thật sự không biết mà!" Cung Kiệt vô tội cực kỳ, một đôi mắt giống như hươu Bambi, chớp một cái, thấy đều khiến lòng người hòa tan.
Nhưng cô lại không để mình bị đẩy vào vòng.
"Thành thật khai báo!"
Tiểu Dịch Thần cùng Hữu Hữu nấp ở góc tường, lén lút mà nhìn một màn này, trong lòng viên mãn, nhìn nhau cười một tiếng, hắc hắc hắc vỗ tay một cái.
Cung Kiệt đáng thương, quả thực bị hai cậu nhóc xấu bụng này chỉnh ác một phen.
Trên thực tế, Cung Kiệt thật sự vô cùng vô tội.
Những lời này, rõ ràng không phải anh ta truyền đạt, chẳng qua là Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần một chậu nước bẩn, hắt lên người anh ta mà thôi.
Cung Kiệt đáng thương, đáp không lên nguyên cớ, kết quả bị Vân Thi Thi thu thập một hồi.
Mộ Nhã Triết liếc xéo qua thoáng nhìn hai cậu nhóc trong góc cười trộm không ngừng, hướng bọn nhóc ngoắc ngón tay.
Hai cậu nhóc giống như nhận được triệu hoán thú, trông mong chui vào trong ngực anh.
Mộ Nhã Triết bóp mũi của bọn nhóc một cái, chất vấn: " Các con đã làm chuyện xấu gì?"
"Ưm! Bọn con không có làm chuyện xấu xa gì cả."
Hữu Hữu hùng hồn nói.
Tiểu Dịch Thần che miệng cười trộm, hắc hắc nói: "Cậu thật sự bị oan uổng, bị Hữu Hữu chỉnh ác, lần này, nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch."
Mộ Nhã Triết tâm tư thông thấu, ba cha con cực kỳ ăn ý, Hữu Hữu hơi giải thích một chút, anh liền hiểu sơ sơ.
Cung Kiệt đây là không may, oan uổng từ trên trời bay tới, nện trên mặt anh ta rồi.
Càng về sau, Cung Kiệt cũng không hiểu rõ, làm sao vô duyên vô cớ, mà
đắc tội với Vân Thi Thi, bị chỉnh một trận.
"A?"
Giống như kịp phản ứng, Vân Thi Thi bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn thoáng qua hai nhóc đậu đỏ đang trong ngực Mộ Nhã Triết, lập tức hiểu cái gì xảy ra, sắc mặt tối đen: "Các con..."
"Mẹ, trễ như vậy mới rời giường, chúng con vẫn còn chưa chê mẹ lười, đã rất tốt với mẹ rồi." Hữu Hữu cười híp mắt nói.
Vân Thi Thi một trận suy sụp, ấp úng, cũng không có sức trách cứ bọn nhóc rồi!
Cung Kiệt đáng thương, oan uổng, còn chịu ủy khuất.
"A? Hoa Cẩm thì sao?"
Hữu Hữu nói: "A, anh Hoa Cẩm nhận một cú điện thoại, nói là có việc gấp, cho nên đi trước."
"Ừ..."
Tiểu Dịch Thần bỗng nhiên ghét bỏ nói: " Mẹ dậy trễ như vậy, cũng may Hữu Hữu biết nấu cơm, bằng không, chờ mẹ rời giường mới nấu ăn, chúng con đều đói đến hồn lìa khỏi xác rồi!"
Vân Thi Thi chột dạ quay mặt chỗ khác, giả chết.
Cung Kiệt nói: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tài nấu bếp của Hữu Hữu khiến người ta phải lau mắt mà nhìn nha! Cũng không biết thiên phú này rốt cuộc là di truyền của ai?"
Nói xong, cậu yên lặng nhìn đánh giá Vân Thi Thi cùng Mộ Nhã Triết một phen, thình lình toát ra một cái từ: "Phụ phụ đắc chính(*)?"
(*): Đại khái là sau khi thất bại nhiều dẫn đến thành công.
"Khục!"
Vân Thi Thi lúng túng hắng giọng một cái, biện bạch nói: " Kỳ thật, tài nấu bếp của mẹ cũng không tệ a. Thiên phú này của Hữu Hữu, đại khái là di truyền từ mẹ rồi?"
Hữu Hữu ở một bên đậu đen rau muống: " Mẹ nói lời này, không biết xấu hổ hở?"