Hữu Hữu ở một bên đậu đen rau muống: " Mẹ nói lời này, không biết xấu hổ hở?"
Vân Thi Thi hướng cậu vung nắm đấm tay: "Con có thể đừng mang mẹ lên bàn không?!"
"Con coi như không mang mẹ lên bàn, mẹ cũng chống đỡ không nổi cái mặt bàn này." Hữu Hữu lành lạnh nói.
Vân Thi Thi: "..."
Hữu Hữu đồng tình vỗ vỗ bờ vai của cô: "Giống như cậu nói, phụ phụ đắc chính, mẹ và cha tài nghệ nấu bếp ngớ ngẩn, có thể chính là nguyên nhân này, con đối với mỹ thực có giác quan nhạy cảm cảm hơn người thường. Điểm này, kỳ thật còn phải cảm ơn mẹ và cha."
Mộ Nhã Triết: "..."
Cảm giác anh đây là nằm cũng trúng đạn.
Vân Thi Thi chợt thấy trên ghế sofa có một dây chuyền bạch kim, đi qua cầm lên, tò mò hỏi: "Cái này là của ai?"
Cung Kiệt lắc đầu: "Không phải của em."
Vân Thi Thi lại nhìn chung quanh một vòng, cô nhớ rõ Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần không có loại dây chuyền bạch kim này.
"Hẳn là Hoa Cẩm làm rơi."
Vân Thi Thi cầm điện thoại di động lên, bấm số Hoa Cẩm...
...
Trong phòng tắm.
Tĩnh mịch im ắng, để lại tiếng khóc Lâm Tuyết Nhã kiềm chế mà sụp đổ, run run rẩy rẩy, cho dù ẩn nhẫn khắc chế, nhưng lại không chút nào khó để nghe được sự tuyệt vọng trong đó.
Hoa Cẩm bị cô ta đè dưới thân thể, ánh mắt vô hồn nhìn trần nhà, lồng ngực lộ ra trên mặt nước, cảm xúc một mảnh ấm áp.
Anh ta cũng không biết, là tràn đầy nước nóng, hay là nước mắt của cô ta.
Trong bồn tắm nước liên tục không ngừng chảy, không ngừng tràn ra trên mặt đất, thanh âm thưa thớt, trong không gian tĩnh mịch này, hết sức rõ ràng.
Hoa Cẩm chậm rãi nhắm mắt lại.
Cũng không phải là thờ ơ với nước mắt của cô, nhưng mà, nước mắt của cô, lại làm anh ta cảm thấy đau lòng, nhưng cũng chỉ là đau lòng mà thôi.
Chỉ thế thôi.
Đáng buồn nhất của con người rốt cuộc là cái gì?
Chí ít, đối với anh ta mà nói, đáng buồn nhất là, sống cả đời này, sẽ không lại yêu bất kỳ một cô gái nào nữa.
Tình yêu, chẳng qua là sản phẩm của dục vọng.
Đối với tình yêu, đã không còn chờ mong, đã không còn ảo tưởng, có lẽ là hứa nhiều năm qua quá mức mỏi mệt, đến mức anh ta
đánh mất đi khí lực để yêu một người.
Có lẽ, nếu không có một đoạn ký ức như thế.
Nếu, anh ta và Lâm Tuyết Nhã bình thường gặp nhau, bình thường yêu nhau, có lẽ, anh ta cũng sẽ liều lĩnh yêu cô cũng không chừng.
Nhưng bây giờ, anh ta nghĩ, mình đại khái sẽ không tin tưởng tình yêu, tin tưởng hôn nhân nữa rồi.
Chẳng lẽ, ràng buộc giữa người với người, không phải đều là bởi vì dục vọng mới có thể liên hệ với nhau sao?
Cái loài người này, là ích kỷ nhất, cũng là bởi vì ích kỷ, người yêu nhất, nhất định là bản thân mình.
Bởi vậy, tình yêu của nam hoặc nữ mới có thể thỏa mãn dục vọng của chính mình.
Lâm Tuyết Nhã yêu anh ta, không cũng là bởi vì anh ta có thể thỏa mãn hết thảy dục vọng của cô ta sao?
Cô và những cô gái kia không giống nhau.
Có vài cô gái thích giàu có, thích quyền thế, nhưng cô ta lại sinh trưởng trong hoàn cảnh ưu việt như thế, cho tới nay, đều cao cao tại thượng, bởi vậy, mới có thể đối với những thứ đồ vật đó cơ hồ chẳng thèm ngó tới dễ như trở bàn tay.
Mà sự xuất hiện của anh ta, bất quá vừa lúc có thể thỏa mãn ảo tưởng của cô ta.
Lâm Tuyết Nhã giống như công chúa nhỏ đang bị nhốt trong tháp Ivory, bởi vì gia tộc trói buộc, luôn luôn gò bó theo khuôn phép, mọi thứ đều tuần hoàn theo sự sắp xếp của gia tộc, cẩn thận tỉ mỉ.
Nội tâm của cô ta có bao nhiêu khát vọng xông phá thế tục.
Anh ta chẳng qua là một niềm an ủi tâm lý.
Vật thay thế có cũng được mà không có cũng không sao.
Giống như Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết, là người yêu mà số phận đã chủ định, thì có bao nhiêu đâu?
Anh ta không tin, anh ta có người yêu mà số phận đã định.