Dưới ánh mặt trời, trên xương quai xanh của Cung Kiệt xuất hiện một một sợi dây chuyền cực kỳ bắt mắt, ánh sáng lấp lánh thu hút cái nhìn của người khác.
Hữu Hữu bất ngờ chú ý tới sợi dây chuyền này.
Cậu vẫn luôn thấy Cung Kiệt mang theo sợi dây chuyền này, một vật bất ly thân, chắc hẳn nó phải mang ý nghĩ gì vô cùng đặc biệt.
Vì thế, cậu rón ra rón rén nằm úp sấp xuống bên cạnh Cung Kiệt, thấy anh mang kính râm, cũng không biết là ngủ hay vẫn còn tỉnh, nhưng vẫn vụng trộm nâng mặt dây chuyền kia lên.
Mặt dây chuyền hình tròn giống như có thể mở ra, thấy thế Hữu Hữu liền mở, sau đó phát hiện ra trong mặt dây chuyền xác thực có ảnh của một người.
Bức ảnh có hai mặt, mặt còn lại chính là ảnh chụp hai đứa bé tựa sát vào nhau, trên mặt nở nụ cười với đôi má lúm đồng tiền xinh đẹp.
Hữu Hữu liếc mắt một cái liền nhận ra, trong bức ảnh đó chính là mẹ cùng cậu mình khi còn nhỏ.
Xem dáng vẻ có lẽ là chụp lúc hai người tầm 7 tuổi.
Có điều, trước đây Cung Kiệt không hề giống như bây giờ, dáng người cao gầy, hơn nữa còn thấp hơn Vân Thi Thi một chút.
Vân Thi Thi ôm Cung Kiệt bảy tuổi, hai tay thủ thế chữ "v", môi hồng răng trắng, nụ cười tươi sáng lạn.
Mà Cung Kiệt lại giống như có chút thẹn thùng, đầu tựa vào vai Vân Thi Thi, nhìn máy ảnh, nụ cười mang theo chút ngượng ngùng, đôi mắt trong suốt long lanh, mái tóc đen mềm mại xinh đẹp, tóc mai buông xuống hai bên tai, mái tóc ôm lấy gương mặt dịu ngoan, thật giống một chú cừu non nhu thuận.
Anh mặc một chiếc áo sơmi trắng, trên cổ áo còn có một chiếc nơ nho nhỏ, trông vừa nho nhã lại đáng yêu, một tay ôm lấy eo Vân Thi Thi, một tay khác cũng giống Vân Thi Thi làm một thủ thế hình chữ “v”.
Có điều không biết là do thẹn thùng hay là vì nguyên nhân gì mà hai ngón tay tạo hình lại hơi cuộn lại, có vẻ e lệ.
Hữu Hữu nói thầm một câu: Rõ ràng trước đây cậu thật đáng yêu!
Còn có vài phần giống mình.
Đây chính là sự kỳ diệu của gen di truyền!
Nhưng sao sau khi lớn lên lại biến thành một tên hỗn thế tiểu ma vương thế, phúc hắc, kiêu ngạo không ai bì nổi.
Trong đầu,
một Tiểu Cung Kiệt đứng cạnh một tên ma vương Cung Kiệt, một bên là cừu non vô tội đáng yêu, một bên là người đàn ông trưởng thành hai tay đút túi quần, mang kính râm, một đầu tóc trắng kiêu ngạo, khí thế kinh người.
Quả thực tựa như hai người!
Hữu Hữu lại nhìn về phía mặt khác của dây chuyền.
Trên ảnh là cô gái tuổi còn rất trẻ ngồi bên bồn hoa, trên tay ôm một gốc hoa hồng, trên mặt là nụ cười đầy dịu dàng.
Vừa nhìn liền thấy gương mặt ấy có vài phần tương tự với Vân Thi Thi, dịu dàng xinh đẹp, mặt mày như họa, nhất là đôi mi kia giống như mây khói trên đỉnh núi xa, đôi mắt như nước hồ thu.
Một đầu tóc đen không có bất cứ vật trang trí nào, mái tóc như thác nước trượt từ đầu vai xuống bên lưng, ngẫu nhiên có vài sợi tóc mai buông xuống hai bên tai lại càng trở nên quyến rũ động lòng người.
Hữu Hữu lại một lần nữa cảm thán, gen di truyền thật sự rất kỳ diệu.
Liếc mắt một cái liền nhận ra, cô gái đó chính là mẹ của mẹ- - bà ngoại của cậu!
Nhìn ra được.
Bà ngoại cùng mẹ rất giống nhau, đều cực kỳ thích hoa hồng.
Có lẽ cũng bởi vì bà ngoại thích hoa hồng nên vườn hoa sau nhà trồng hẳn một mảnh hồng được mẹ chăm sóc tỉ mỉ, kỹ lưỡng.
Tiểu Dịch Thần ghé sang, nhìn thoáng qua cũng kinh ngạc mở to hai mắt.
"Đây là bà ngoại khi còn trẻ sao?"
"Uh`m!" Hữu Hữu gật đầu, ánh mắt ấm áp.
Tiểu Dịch Thần nói: "Bà ngoại lúc còn trẻ cũng là một đại mỹ nhân đó."
"Vô nghĩa!"
Hữu Hữu búng trán cậu: "Nếu không, sao ngày thường mẹ lại xinh đẹp thế được!?"
Khó trách cậu vẫn luôn mang sợi dây chuyền này bên người.