Khó trách cậu vẫn luôn mang sợi dây chuyền này bên người.
Cậu nhất định rất nhớ bà ngoại đi?
Tiểu Dịch Thần lại nhìn thoáng ảnh chụp Vân Thi Thi cùng Cung Kiệt tựa sát vào nhau.
Nhìn Cung Kiệt rúc vào trong lòng Vân Thi Thi, vô cùng thẹn thùng, bỗng nhiên cậu ghét bỏ nói: "Không nghĩ tới trước đâu cậu cũng chỉ như hạt đậu đỏ! Thấp bé lùn tịt, thật khó tin nổi, cậu ăn cái gì mà khi lớn lên lại cao như vậy?"
Hữu Hữu không thèm so đo với tên còn đang u oán kia, nói: "Em cũng muốn biết. Cảm thấy bộ dáng cậu trước đây còn thấp hơn em một chút!"
Tiểu Dịch Thần nói: "Thế mà bây giờ cậu đứng với cha cũng không chênh nhau là bao! Cha cao 1m89 đó."
Cung Kiệt nghe thấy bọn họ nói chuyện, mở mắt, lập tức tháo kính râm xuống, bất mãn trừng mắt nhìn bọn họ một cái: "Ai nói cậu là hạt đậu nhỏ? Từ nhỏ cậu đã rất cao, có vài thằng nhóc ở tuổi đó còn không cao bằng cậu đâu."
Hữu Hữu không phục giơ mặt dây chuyền lên trước mặt anh, chỉ vào hạt đậu nhỏ rúc vào trong lòng Vân Thi Thi, nói: "Cao tới đâu cũng không cao bằng mẹ!"
Cung Kiệt thấy cậu chỉ vào ảnh chụp liền lườm cậu một cái, trên mặt có chút đỏ hồng khả nghi, không được tự nhiên ho khan một tiếng, thực ra là anh đang ngượng ngùng đó!
Hữu Hữu nhìn thấy mà dở khóc dở cười: "Cậu, cậu vô duyên vô cớ thẹn thùng cái gì!"
Tiểu Dịch Thần ở một bên chém thêm một đao nữa: "Chính là vì khoác lác bị vạch trần đó! Luôn miệng nói khi còn nhỏ rất cao, nhưng trong ảnh chụp lại thấp hơn mẹ rất nhiều!"
Cung Kiệt nói thầm: "Cái đó… Người thấp kia không phải cậu mà."
Hữu Hữu: "Ồ?"
Tiểu Dịch Thần làm bộ hoảng sợ, nói to: "Không phải cậu thì là ai? Chẳng lẽ là mẹ?"
Sắc mặt Cung Kiệt có chút thay đổi, không được tự nhiên quay mặt đi, bất đắc dĩ “ừ” một tiếng: "Ngắn tóc kia, là mẹ các cháu..."
Hữu Hữu cùng Tiểu Dịch Thần nghe xong đều giống nhau, mắt chữ A mồm
chữ O, trên mặt đều là vẻ khó tin.
Hữu Hữu ngơ ngẩn nói: "Như thế..."
"Người thắt bím tóc kia là cậu?!" Tiểu Dịch Thần tiếp lời, hiển nhiên vô cùng khó tin.
Cung Kiệt nhắm chặt hai mắt, không tình nguyện thừa nhận: "Ừm! Là... Là cậu!"
"...!"
Hữu Hữu ghé vào bên người Cung kiệt, tò mò tưởng tượng một chút.
Trong đầu, Tiểu Cung Kiệt trộm lấy váy trong tủ của Vân Thi Thi, mặc lên người, ở trước gương xoay đi xoay lại, sau đó đến trước bàn trang điểm của bà ngoại, dùng son môi vẽ loạn lên mặt.
Toàn thân Hữu Hữu nhất thời nổi đầy da gà.
Biến thái!
Khó trách.
Khó trách cậu không có hứng thú với phụ nữ.
Hữu Hữu líu lưỡi nói: "Thì ra trước đây cậu có bệnh nghiện quần áo con gái!"
Tiểu Dịch Thần cũng bổ thêm một đao: "Biến thái!"
Cung Kiệt vô tội kêu lên: "Hừ! Làm sao có thể?! Cậu không thích mặc váy, nhưng... Lúc đó cũng không có cách nào khác."
...
Trên ảnh, đứa bé cười sáng lạn, bện tóc hai bên kia đúng là Cung Kiệt.
Ảnh này được chụp khi anh cùng Vân Thi Thi được 7 tuổi, lúc đó Mộ Khuynh Thành vẫn coi anh như bé gái mà mặc quần áo cho anh.
Đây cũng không phải hứng thú ác ý gì cả.
Nói ra khiến anh nhớ tới một đoạn hồi ức vừa chua xót lại hạnh phúc.
Lúc đó, Mộ Khuynh Thành có thai rời khỏi nhà họ Mộ, trên người không nhiều tiền mặt.
Bà chạy trốn tới một huyện nhỏ, tìm được một công việc tại tiệm uốn tóc, vừa làm việc vừa gian nan sống qua ngày.