Mộ Nhã Triết liền nói, “Đi đi, anh ở phòng tiếp khách đợi em.”
“Được. Vậy anh trông Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần nhé.”
Hữu Hữu ở bên cạnh bất mãn, “Chỉ trông Tiểu Dịch Thần là được… Hữu Hữu cực kỳ ngoan mà!”
Tiểu Dịch Thần lại không cam lòng hừ lạnh một tiếng, híp mắt nói, “Cũng chỉ có ngoan trước mặt mẹ mà thôi!”
Trên mặt Hữu Hữu là tươi cười, lại âm thầm giẫm mạnh lên chân Tiểu Dịch Thần.
Tiểu Dịch Thần kêu ‘A’ một tiếng, vẻ mặt nhăn nhó vì đau đớn, ôm thắt lưng Mộ Nhã Triết ấm ức kể khổ, “Cha à! Cha nhìn xem! Hữu Hữu lại bắt nạt con!”
“Tìm người cứu cũng vô dụng thôi.”
Vân Thi Thi đau đầu nói, “Đừng cãi nhau nữa!”
Hai đứa bé lập tức an phận, nắm tay nhau, tương thân tương ái.
Nhân viên cửa hàng đem mấy bộ lễ phục vào phòng thử đồ trước, Vân Thi Thi đi theo bọn họ vào trong.
Nhưng mà cô vừa mới bước vào phòng thử đồ, liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Chỉ thấy Tống Ân Nhã đứng trước bàn trang điểm, ăn mặc rất xinh đẹp, nhất là trang điểm tinh xảo trên mặt, phong cách mỹ nữ cực kỳ tao nhã.
Chỉ là sắc mặt rất khó coi, khí sắc có vẻ kém, bất luận trang điểm đậm thế nào cũng khó mà che dấu.
Vân Thi Thi sửng sốt một phen, lập tức nhếch môi, có chút mờ mịt, không biết vì sao cô ta lại xuất hiện ở đây.
Không thể không nói, thủ đô rộng lớn như vậy, đúng ra cũng thật là nhỏ, có thể gặp nhau ở đây.
Chỉ là, sao cô ta lại tới cửa hàng áo cưới?
Chẳng lẽ…
Cũng sắp kết hôn rồi sao?
Nhưng nếu gặp được, không chào hỏi, có vẻ không được phong độ cho lắm.
Cô mỉm cười nói, “Ân Nhã, đúng là khéo, cô cũng đến đây thử áo cưới sao?”
Ân Nhã…?
Nhân viên cửa hàng bên cạnh kinh ngạc một phen.
Nghĩ đến cô ta họ Tống, lại nhìn khí chất của cô ta không tệ, chẳng lẽ, là thiên kim thị trưởng mà mọi người hay đồn đây sao?
Ở thủ đô, Tống Chính Quốc rất có uy danh, nhà họ Tống là gia tộc cán bộ cao cấp, hô mưa gọi gió, còn thiên kim nhà họ Tống này, dung mạo xinh đẹp, bởi vậy vừa
nhắc đến cái tên ‘Tống Ân Nhã’, không hề tính là xa lạ.
Huống chi, làm trong lĩnh vực áo cưới, tiếp xúc với nhiều nhân vật trong giới thượng lưu, phàm là người có địa vị, bọn họ đều không hề xa lạ.
Mặt Tống Ân Nhã không chút thay đổi liếc cô một cái, lại ý vị thâm trường nhìn thoáng qua nhân viên cửa hàng ôm áo cưới sau lưng cô, khóe môi khẽ nhếch lên, cười tựa tiếu phi tiếu!
“Đúng là khéo!”
Giang Khởi Mộng đối với Vân Thi Thi, tất nhiên cũng là cùng chung mối thù, hận tận xương tủy, bởi vậy ánh mắt nhìn về phía Vân Thi Thi không có ý tốt, lộ ra hung ác.
Cho dù cố gắng che dấu, nhưng mà hung dữ hiện lên trong mắt, không thể nghi ngờ nói với cô, bà ta không hoan nghênh cô!
Vân Thi Thi không thấy lúng túng, vân đạm phong khinh nhìn thoáng qua vài bộ áo cưới bên cạnh Tống Ân Nhã, cười nhạt, “Cô cũng đến đây thử áo cưới sao? Ha ha! Ân Nhã, cô cũng sắp kết hôn rồi sao?”
Sắc mặt Tống Ân Nhã càng khó chịu hơn.
Cô không nhắc đến áo cưới trái lại còn tốt, nhắc tới áo cưới, cô ta càng lúc càng cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nhìn mấy bộ áo cưới phía sau Vân Thi Thi, mỗi bộ đều được nhà thiết kế thiết kế riêng, còn cô ta thì sao?
Cho dù nhân viên cửa hàng nói dễ nghe, đều là thiết kế độc nhất vô nhị, nhưng mà nhà thiết kế cũng chia cấp bậc, nhân viên cửa hàng vì cô ta chọn lựa áo cưới, không phải thiết kế nổi tiếng, phần lớn đều có vẻ bình thường.
Sao có thể so được với mấy bộ áo cưới của Vân Thi Thi chứ?
Vừa nghĩ đến đây, Tống Ân Nhã lại đỏ mắt, cắn chặt môi, không cam lòng trừng mắt nhìn cô!