Vừa nghĩ đến đây, Tống Ân Nhã lại đỏ mắt, cắn chặt môi, không cam lòng trừng mắt nhìn cô!
Giang Khởi Mộng cũng không cam lòng bị khí thế của Vân Thi Thi đè ép, cao ngạo nói, “Ừm, đúng vậy, Ân Nhã nhà chúng tôi sắp kết hôn rồi! Đối tượng là gia chủ tương lai nhà họ Mộ, Mộ Yến Thừa, ha ha! Ân Nhã nhà chúng tôi, nói như thế nào nhỉ, là mợ chủ nhà họ Mộ, còn là bà chủ tương lai của nhà họ Mộ! Hôn lễ này, tất nhiên là muốn làm náo nhiệt rồi!”
Trong lòng Vân Thi Thi yên lặng oán thầm: Tống Ân Nhã cùng ai kết hôn, bà chủ nhà ai, mợ chủ nhà ai, cô không thèm quan tâm.
Cô chỉ quan tâm, Tống Ân Nhã này không cần không biết phân biệt, tới tìm cô gây rắc rối là được!
Nghĩ đến đây, cô cười tao nhã, rất có phong độ nói, “A… Vậy thì chúc mừng cô! Rốt cục không phụ sự mong đợi của mọi người, có thể gả vào nhà giàu rồi!”
Nhân viên cửa hàng phía sau Vân Thi Thi nhiệt tình nói, “Cô Vân, thử bộ áo cưới cổ chữ V này trước nhé? Tôi cảm thấy bộ này cực kỳ tôn lên khí chất của cô!”
“Được.”
Vân Thi Thi đang định theo bọn họ bước vào phòng thử đồ, Tống Ân Nhã đột nhiên tiến lên một bước, hất cằm, “Đợi đã!”
“…?”
Vân Thi Thi dừng chân, quay đầu lại, nhíu mày nhìn về phía cô ta, “Làm sao vậy?”
Tống Ân Nhã đột nhiên chậm rãi dựa vào cô, mãi đến khi gần mặt cô, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng cong lên thành độ cong âm u.
Không khí xung quanh lập tức lạnh xuống.
Nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh khẩn trương không hiểu nhìn chằm chằm hai người.
Hai người mặt đối mặt, nhìn chăm chú, giống như đánh giá vô hình, cho dù không ai nói câu gì, nhưng mà trong lúc đó khí tràng vô hình cũng như vũ khí chuẩn bị tiến lên!
Tống Ân Nhã đột nhiên nói, “Tôi có chuyện muốn nói với cô Vân, các người tránh đi chỗ khác một lát!”
Mấy nhân
viên cửa hàng đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên là đều mờ mịt.
Làm cái gì vậy?
Nếu trên mặt Tống Ân Nhã có chút thân thiết tốt bụng, bọn họ sẽ có chút yên tâm, nhưng thấy thế nào, bộ dạng Tống Ân Nhã hùng hổ, không khí nguy hiểm, biến thành bọn họ cũng kinh hồn táng đảm!
“Cô muốn nói chuyện gì với tôi?”
Vân Thi Thi cảnh giác nhướng mày.
Tống Ân Nhã cười, giễu cợt, “Cô sợ cái gì? Chẳng lẽ tôi là con hổ, sẽ ăn thịt cô sao?”
Vân Thi Thi lại cười, đắn đo nói, “Sợ thì không sợ, chỉ là thời gian của tôi quý giá, tôi phải mặc thử hơn mười bộ áo cưới, tiến hành chọn lựa mỗi bộ, không có thời gian hao phí trên người cô.”
Lời nói này, không thể nghi ngờ là nhục nhã lớn nhất đối với cô ta!
Tống Ân Nhã bừng bừng tức giận, hung dữ nói, “Vân Thi Thi, bây giờ đường quan của cô rộng mở mà thôi! Chỉ là tôi phải khuyên cô một câu, đừng nên đắc ý quá sớm! Sao thế, cô cho rằng bây giờ anh Mộ cưng chiều cô, sau này cũng sẽ sao? Ha ha! So với anh ấy cưng chiều cô, trước kia, lúc anh Mộ cưng chiều tôi, cô còn không biết ở đâu! Cưng chiều so với cô bây giờ, dịu dàng và che chở gấp bội! Bây giờ thì sao? Bây giờ tôi, có lẽ chính là cô sau này đấy? Bây giờ cô đắc ý như vậy, sau này nếu đến một ngày bị anh Mộ vứt bỏ, còn càng thê thảm hơn tôi nhiều!”
“Hả…?”
Vân Thi Thi lắc đầu, có chút bất đắc dĩ, “Cho nên, bây giờ cô lấy thân phận gì diễu võ dương oai với tôi? Bạn gái cũ? Vợ trước? Là thân phận tình nhân còn chưa được, cô trái lại rất biết cách ‘Dò số ghế ngồi’ đó.”