Ngày này, bà Lục và Lục Bác Thịnh không ở trong phòng bệnh, cô liền thử tự mình xuống giường, đi tới cửa phòng bệnh, vịn tường, muốn thử đi lại một chút.
Cô cố gắng, muốn bản thân có thể hồi phục nhanh một chút.
Như vậy, là có thể rời khỏi căn phòng sặc mùi thuốc khử trùng này rồi.
Lục Cảnh Điềm vịn vào tường, chậm rãi đi từng bước, đột nhiên, cách đó không xa truyền tới tiếng chơi đùa của một cô bé, ngay sau đó, một quả bóng cao su bay tới đập vào chân cô.
Cô hít một hơi thật sâu, cắn răng, thử vươn tay, muốn nhặt quả bóng kia lên.
Cô cố gắng khom người, thật vất vả mới nhặt được nó lên, cô liền vui sướng, ánh mắt cũng sáng ngời.
Một loạt tiếng bước chân truyền đến, đi tới trước mặt cô là một cô bé, giọng nói non nớt vang lên: "Cô ơi, đây là bóng của cháu!"
Âm thanh mềm nhũn, nghe tuổi chắc không lớn lắm, ước chừng khoảng bảy tám tuổi, vô cùng đáng yêu.
Lục Cảnh Điềm nghe vậy, vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô bé trước mắt.
Nhưng mà bé gái kia nhìn thấy mặt cô, cùng vết thương trên người, nụ cười sáng rực ở trên mặt lập tức cứng đờ, cả người giật mình.
Cô bé không khỏi mở to hai mắt, trên mặt tràn ngập sợ hãi, hoảng sợ lui về phía sau, lảo đảo, gào khóc chạy ra ngoài: "Oa oa! Yêu quái, hu hu hu... yêu quái thật đáng sợ, mẹ mẹ ơi... mau cứu con! Có con yêu quái muốn ăn thịt Hinh Hinh, có yêu quái..."
Lục Cảnh Điềm như bị sét đánh, hóa đá tại chỗ, cánh tay buông lỏng, quả bóng cao su liền rơi xuống đất, lăn qua một bên.
Cô bé kia vẫn khóc to không ngừng như cũ, hét ầm lên, mẹ cô bé từ trong một phòng bệnh khác nghe tiếng chạy tới, sợ hãi mà ôm lấy cô bé, còn tưởng rằng là người nào cố ý dọa con mình. Quay đầu lại, liền nhìn thấy Lục Cảnh Điềm đang cứng ngắc đứng ở cửa, tức giận trên mặt
lập tức mất hết, sửng sốt vài giây, mới rốt cuộc hiểu được chuyện gì.
Đại khái là con nhỏ ham chơi, không cẩn thận đụng trúng người này, sau đó bị dung mạo của cô gái này làm cho sợ hãi.
Lục Cảnh Điềm nhìn người phụ nữ kia.
Da thịt trắng nõn, nhẵn nhụi, mặt mày thon gọn, tinh xảo như tranh vẽ, cả người đều hoàn mĩ, không có một chút tì vết nào.
Lại nghĩ tới chính mình, nhất thời cảm thấy tự ti mặc cảm.
Lục Cảnh Điềm đau xót không gì xánh được, cúi đầu, không muốn để người khác nhìn thấy dung mạo của mình.
...Cô không phải yêu quái... Cô chỉ là muốn nhặt giúp quả bóng... Cô không phải như vậy...
Nhưng mà...
Bé gái kia nói cô là quái vật?
Cô không khỏi tò mò, rốt cuộc mặt của cô phải xấu xí tới mức nào?
Rốt cuộc có bao nhiêu khủng bố, lại khiến một bé gái còn chưa hiểu chuyện khóc lóc sợ hãi hét: "Yêu quái!"?
Người phụ nữ kia dỗ con xong, lập tức áy náy xin lỗi cô: "Xin lỗi! Xin lỗi! Là con bé chưa hiểu chuyện, ăn nói bừa bãi, không phải cố ý, mong cô không để bụng!"
Người phụ nữ kia cất tiếng xin lỗi, cũng phần nào ý thức được, lời vừa nãy của con mình có bao nhiêu sức đả thương người.
Lục Cảnh Điềm cẩn thận ngẩng đầu lên, lại một lần nữa nhìn thấy dung mạo xinh đẹp của người kia, cô bỗng nhiên ao ước, cực kỳ ghen tỵ, người này dáng dấp không hoàn toàn phải là đẹp, chí ít cũng được gọi là dễ nhìn.