Cũng nhờ có lớp son phấn trên mặt, nếu không, chắc cũng là một khuôn mặt không có gì nổi bật.
Nhưng dù có là một khuôn mặt bình thường, cũng đã khiến cô hâm mộ.
Lại một lần nữa, cô lâm vào trầm tư.
Lại một lần nữa, cô nhận thức được sự thực tàn nhẫn.
Cô bỗng nhiên muốn điên cuồng, quay đầu lại phía giường bệnh, người phụ nữ kia lại tưởng cô tức giận, đuổi theo muốn xin lỗi, lại thấy Lục Cảnh Điềm òa lên khóc, tay chân cuồng loạn.
Người phụ nữ ôm con lập tức bị dọa sợ.
Lục Cảnh Điềm như tan vỡ, đứa bé bị dọa cũng khóc theo, người phụ nữ kia thì vô cùng khó khăn run lên tại chỗ, đi cũng không được, mà ở lại cũng không xong.
Bác sĩ đã chạy tới, ổn định lại tâm tình của cô, từ người phụ nữ kia biết được qua chi tiết, sau đó rất nhanh hóa giải cục diện này.
Người phụ nữ cũng đã ôm con rời đi.
Lục Cảnh Điềm được bác sĩ đưa về giường bệnh, mấy người y tá thấy cô đã ổn định trở lại, liền rời đi.
Đợi sau khi họ đi khỏi, Lục Cảnh Điềm cố hết sức ngồi dậy, cô như điên cuồng nhoài người, lảo đảo ngã xuống đất, sau đó bò tới ghế sa lon, tìm được túi đồ bà Lục để lại, tựa như người điên lục tung lên, rốt cuộc, lấy từ trong đó ra một cái hộp trơn.
Đó là một hộp đựng mỹ phẩm, cô nắm chặt nó trong lòng bàn tay, hai cánh tay không ngừng run rẩy.
Sau khi cấp cứu xong, thẳng đến khi khôi phục lại ý thức, cô không chỉ một lần muốn nhìn khuôn mặt của mình, đến tột cùng là thành bộ dạng gì.
Khi cô bị lửa vây kín, ý thức vẫn còn tồn tại, vì vậy, cô rất rõ ràng, rằng lửa đốt tới chỗ nào, phá hủy chỗ nào, và cô cũng rõ, mặt mình bị lửa làm tổn thương nhiều nhất.
Khuôn mặt bị hủy, thế nhưng, cô vẫn muốn biết, nó đã thành
bộ dáng như thế nào.
Lục Bác Thịnh vẫn ngăn cản không cho cô soi gương, khuyên bảo, nói đợi cô khỏi hoàn toàn rồi nhìn cũng không sao, mẹ cũng lừa cô, gạt cô, không cho cô soi gương.
Cho tới sau này, cô cũng dần không để ý chuyện này nữa, hoặc là, cũng tự muốn lừa chính mình, toàn tâm toàn ý muốn bản thân phải hồi phục nhanh một chút.
Đến khi cô cố gắng ngồi dậy, đến khi đứa bé kia nhìn thấy mặt của cô, sợ đến khóc, bảo cô là "yêu quái", cô mức thức tỉnh, gấp gáp muốn biết, mặt cô bây giờ có bao nhiêu khủng bố?
Phải như thế nào mới khiến một đứa bé coi là "yêu quái"?
Cô lấy gương trong hộp ra, lại tự nhiên có chút sợ hãi.
Cô bỗng nhiên không dám nhìn, có chút khiếp đảm, có chút sợ hãi, lại bối rối, rất sợ nhìn thấy khuôn mặt mình, không cách nào chấp nhận được...
Sợ hãi qua đi, cô liền ổn định lại tâm trạng của mình, Lục Cảnh Điềm hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí bỏ gương ra.
Sau đó, cô mở mắt, nhìn vào trong gương.
"A......"
Lục Cảnh Điềm khiếp sợ hét lên thật lớn, cho tới khi gương mặt xấu xí trong gương cũng hiện lên biểu cảm khiếp sợ như cô, cô mới ý thức được, gương mặt kia chính là của mình.
Thì ra, mặt của cô so với trong tưởng tượng của mình, càng thêm xấu xí.
Khó coi...
Lục Cảnh Điềm run rẩy buông tay ra, "choang" một tiếng, chiếc gương rơi xuống đất, vỡ tan tành!