Khối nham thạch này cũng không lớn, chỉ đủ chỗ cho mấy người đứng, muốn leo lên đó, trước tiên phải ngồi cáp treo đến giữa sườn núi, sau đó leo mỏm đá thêm một đoạn, nhưng đừng nghĩ đường lên đỉnh gian nan, khi lên tới nơi, mới biết nó đáng giá cỡ nào.
Gỉa sử dựa vào sức bản thân leo lên đỉnh, nhất định sẽ có cảm giác thành tựu không nhỏ!
Vân Thi Thi lặng nghĩ như vậy.
Thế nhưng, tất nhiên sẽ có nguy hiểm.
Mộ Nhã Triết nói với cô: "Có thể, không lâu nữa, nơi này sẽ biến mất!"
Vân Thi Thi nghi ngờ hỏi: "Vì sao?"
"Em có biết ngọn núi Trolltunga này được hình thành như thế nào không?"
Vân Thi Thi lắc đầu.
Anh trầm giọng nói: "Trolltunga là kết quả cửa sự phong hóa nham thạch, dầm mưa dãi nắng lâu ngày, phá đi lớp vở bọc nham thạch bên ngoài, chỉ còn lại bộ phận cứng rắn bên trong, nhưng theo thời gian, nó cũng sẽ bị đứt gãy, rơi xuống vách núi."
Thời kỳ băng hà, hơn một vạn năm trước, trolltunga đã hình thành, sông băng dung hóa thành dòng nước, theo năm tháng ăn mòn phần lớn nham thạch, cuối cùng tạo nên một cảnh quan kỳ dị như vậy.
Sau khi chụp xong, đoàn người về tới khách sạn.
Vân Thi Thi vẫn chìm đắm trong rung động như cũ, lần tới Na-uy nguy hiểm, vẫn là ý kiến của Mộ Nhã Triết, cô đương nhiên là vui vẻ đáp ứng, cũng có chút hiếu kỳ, rốt cuộc Na-uy có cảnh gì đặc biệt.
Nhưng mà tận mắt chứng kiến Trolltunga, Vân Thi Thi liền chấn động, kết thúc chuyến quay chụp, vẫn còn có chút không thỏa mãn.
"Tại sao anh lại nghĩ tới Trolltunga chụp ảnh?"
Vân Thi Thi không khỏi tò mò hỏi.
"Trước đây từng thấy nó trên tạp chí, một số nhà leo núi cũng đã leo lên đó chụp ảnh lại, cảm thấy rất tò mò, vậy nên anh liền nghĩ tới nó."
Mộ Nhã Triết dừng một chút, hỏi: "Em hỏi cái này
làm gì?"
"Tạp chí gì?"
"Tạp chí địa lý!"
"Ồ..."
Vân Thi Thi nhíu mày, có chút ngoài ý muốn, "Thì ra anh cũng không chỉ xem tạp chí kinh tế, tài chính không thôi nhỉ!"
"Đương nhiên!"
Vân Thi Thi không nhịn được dí cái trán cô một cái, không vui hỏi ngược lại: "Lẽ nào trong lòng em, anh là một người cứng ngắc như vậy?"
Vân Thi Thi bưng trán cười trộm: "Em là không nghĩ tới, anh còn có một mặt như vậy!"
Mộ Nhã Triết hừ lạnh một tiếng, biểu hiện anh đang không vui.
Anh có thể không nói cho cô, thời điểm xác định chụp ảnh cưới, anh liền từ mình tìm không ít địa danh, từ Italia, Paris, Na-uy hay Pra-ha, cát đảo Maldives, phí hết tâm tư, chỉ vì chọn ra một điểm chụp ảnh lý tưởng.
Đối với bộ ảnh cưới, không chỉ có phụ nữ mới chờ mong.
Đàn ông cũng không thiếu ý tưởng.
Phụ nữ mặc áo cưới là lúc họ xinh đẹp nhất.
Trong lúc tuổi trẻ nhất, thời gian đẹp nhất, mặc vào áo cưới tinh khôi, trở thành vợ của anh.
Có thể theo thời gian, dù có đẹp tới đâu, cũng sẽ dần mất đi theo năm tháng.
Hôn lễ đối với anh mà nói, cả đời chỉ có một lần, vì vậy anh muốn lưu lại quãng thời gian hạnh phúc nhất này làm kỷ niệm, đến khi mất chục năm sau, bọn họ tóc trắng xóa, dần dần già đi, những bức ảnh đó sẽ trở thành những hồi ức trân quý nhất.
Lưu lại quãng thời gian cô đẹp nhất, cất đi thật kỹ.
Vậy mới chính là ý nghĩ của ảnh cưới!