Nghĩ tới đây, Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng hôn lên thái dương cô một cái.
......
"Ảnh cưới?"
Trong quán cà phê, làm Tống Ân Nhã phải nhanh đưa ra thời gian đi chụp ảnh cưới, Mộ Yến Thừa biểu tình trên mặt lạnh lại, anh ta bỗng nhiên kéo kéo khóe môi, cười như không cười, thoạt nhìn có chút đùa cợt trong đó, cũng không biết là có ý gì.
Anh bưng ly cà phê lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, ngước mắt nhìn người phụ nữ trước mặt.
Tống Ân Nhã đối diện anh, bởi vì sự đùa cợt này của người đàn ông, cô có chút khó chịu: "Anh cười cái gì?"
"Thì ra cô Tống vẫn chưa hiểu vấn đề thì phải, ảnh cưới?"
Mộ Yến Thừa hừ lạnh một tiếng: "Theo tôi, ảnh cưới thì miễn đi! Loại vật này, hình như có chút kiêu quá rồi, chụp cũng không có ý nghĩ gì! Huống hồ, cô cũng biết, tôi cưới cô là vì cái gì! Muốn tôi và cô đứng chung một chỗ chụp ảnh cưới, cô cảm thấy tôi làm được sao?"
Dứt lời, anh lại lắc đầu: "Coi như hết!"
"Chụp ảnh cưới không phải cũng là một trình tự trong hôn lễ sao?" Tống Ân Nhã khó chịu nói: "Nếu chúng ta kết hôn, nghi thức này, tất nhiên phải làm. Anh biết, tôi là cô chủ duy nhất của nhà họ Tống, đối với cuộc hôn nhân này, vô cùng xem trọng. Lần này hẹn anh, cũng là vì thương lượng chuyện này, trừ cái đó ra, còn váy cưới mặc trong hôn lễ thì sao? Mẹ tôi nói, kết hôn chỉ một lần như vậy, cũng nên cho mình ít thể diện! Áo cưới nhất định phải mời nhà thiết kế nổi tiếng may! Còn có một số thứ khác như dây chuyền, nhẫn kim cương, tất cả đều phải có, không thể quá tầm thương được!"
Bởi vì sự việc váy cưới lần trước, Tống Ân Nhã cho tới bây giờ cũng chưa hết giận đâu.
Dựa vào cái gì mà Vân Thi Thi lại được nhiều người nổi tiếng thiết kế cho như vây?
Cô thì sao?
Nghe nhân viên
cửa hàng nói, số váy đó gồm để mặc, số còn lại là để chụp ảnh cưới.
Anh Mộ đối với chuyện hôn sự này, thật sự rất để tâm.
Ngay cả váy chụp ảnh cưới, cũng là chọn theo sở thích của con tiện nhân kia.
Thật sự khiến cô ta ghen tới đỏ mặt.
Trời mới biết cô ta có bao nhiêu là đố kỵ.
Vì vậy, trong hôn lễ của mình, Tống Ân Nhã đối với thứ này rất chấp nhất, thậm chí đã thành chấp niệm!
Mộ Yến Thừa càng nghe càng cảm thấy đau đầu, nguyên bản Mộ Lâm Phong nói với anh ta, thu nạp nhà họ Tống qua đây, đối với ông có chỗ tác dụng, Tống Ân Nhã này, cũng coi như có đất dụng võ, vì vậy mới khiến anh ta có vài điểm thiết tha, chí ít, cũng không gây tổn thương hòa khí giữa hai nhà.
Đối với điều kiện của Tống Ân Nhã, nếu có thể chấp nhận, thì cũng không nên làm khó quá, cũng nên để ý tới mặt mũi của nhà họ Tống.
Nhưng mà chuyện tới bây giờ, Mộ Yến Thừa nhìn khuôn mặt đậm son phấn kia của Tống Ân Nhã, đã cảm thấy ngán, chỉ là ngồi đối diện nhau, nhìn cũng đã thấy toàn thân khó chịu.
Có thể là đối với người phụ nữ như Tống Ân Nhã, anh ta đã ứng phó thấy mệt rồi!
Lần này Tống Ân Nhã hẹn anh ta, chính là vì thảo luận mấy chuyện này.
Mộ Yến Thừa cũng vừa lúc đau đầu, liền thuận miệng động ý.
Mấy ngày nay, anh ta bởi vì sự tình của nhà họ Mộ mà bận tới sứt đầu mẻ trán, hễ có thời gian rảnh, anh ta lại tựa như điên cuồng tìm kiếm Mạch Tinh Tuyết!