Dung Huyên nhịn không được, vội vàng thổ lộ, “Nhưng anh chưa bao giờ phai nhạt trong sinh mệnh của em!”
Mộ Nhã Triết cười nói, “Chuyện này khác biệt.”
“Khác chỗ nào?”
Dung Huyên vội vàng hỏi.
…
Mộ Nhã Triết chậm rãi nói, “Bởi vì em phai nhạt trong sinh mệnh của anh rồi.”
“…”
Dung Huyên cả kinh không nói nên lời, đau lòng sắp hít thở không thông!
Còn có chuyện gì, so với một câu khoan vào trái tim này?
Không nghĩ tới câu kế tiếp anh nói, càng làm cho cô ta bị sét đánh, “Từ lúc cô ấy xuất hiện, em không còn một chút dấu vết nào nữa.”
Sau một lúc yên lặng.
Dung Huyên nắm chặt tay, dũng khí nổi lên hỏi, “Anh Triết, em hỏi anh một câu.”
“Hả?”
Cô ta cẩn thận thăm dò, “Anh từng động lòng với em không?”
Mộ Nhã Triết trầm ngâm một lát, “Thời niên thiếu ngây thơ, sao có thể tính là động lòng được.”
“Sao lại không tính được?”
Lời này của anh chẳng lẽ là thừa nhận anh từng động lòng sao?
Dung Huyên vốn tuyệt vọng, lại dấy lên một chút hi vọng.
“Mười mấy năm trước thì sao? Qua nhiều năm như vậy, em chưa bao giờ quên anh!”
“Anh kết hôn rồi.”
Mộ Nhã Triết bình tĩnh nhắc nhở cô ta sự thật này, lại càng cố ý lạnh nhạt.
“Em cũng biết tính cách của anh rồi đấy, một khi anh nhận định một người hoặc là một chuyện gì đó, tuyệt đối sẽ không làm ngược lại.”
“Vậy… Nếu…”
Dung Huyên không biết hỏi làm sao, “Nếu anh không gặp cô ấy, không có cô ấy, anh…”
“Không có nếu.”
Anh ngắt lời cô ta, tuyệt không cho cô ta một chút hi vọng.
“Anh trực tiếp trả lời em là được.”
Dung Huyên cố chấp nói, “Nếu anh chưa từng gặp cô ấy, không có người phụ nữ đó xuất hiện trong sinh mệnh của anh, chúng ta còn có khả năng hay không?”
Mộ Nhã Triết hầu như không có bất luận suy nghĩ gì, trực tiếp nói ra đáp án, “Sẽ không!”
Lời tâm tình ngắn gọn, tình cảm sâu vô cùng.
Đây là thái độ của anh với tình cảm, kiên quyết tới cùng.
Không cho bất luận hi vọng gì, cũng sẽ không cho bất luận đường sống nào.
Anh tự tay cắt đứt ảo tưởng của cô ta rồi!
“Chuyện này không phải là sự thật!”
Dung Huyên run rẩy nói, “Chẳng lẽ, anh
chưa từng thích em sao?”
“Không có.”
Mộ Nhã Triết lạnh lùng nói ra hai chữ, trong nháy mắt đẩy cô ta vào trong hầm băng sâu vạn trượng.
Đầu bên kia kết thúc cuộc trò chuyện rất nhanh, hiện lên trạng thái busy tone.
Mộ Nhã Triết mặt không chút thay đổi tắt điện thoại, xoay người, lại trông thấy Vân Thi Thi đứng cạnh cửa sổ sát đất, ngơ ngẩn nhìn anh.
Thấy anh nói chuyện điện thoại xong, đẩy cửa ra đi đến, cô lập tức giải thích, “Em không… Cố ý nghe lén.”
Càng nói như vậy, trong lòng cô càng cảm thấy chột dạ.
Cảm nhận được bây giờ cô giống như nghe lén!
Mộ Nhã Triết nhíu mày, “Em đều nghe được sao?”
“Dạ…”
Cô có chút xấu hổ gật gật đầu, lúng túng một phen.
Tuy không nghe thấy Dung Huyên nói cái gì, nhưng những lời anh nói, cô đều nghe thấy được.
Mộ Nhã Triết đến gần cô, hơi cúi người, nhìn đôi mắt cô, dịu dàng hỏi, “Vậy bây giờ, còn giận anh không?”
Vân Thi Thi lập tức giải thích, “Em không có tức giận!”
“Còn nói không?”
Mộ Nhã Triết chạm nhẹ vào cái mũi cô, “Lúc em tức giận, liền thích trốn tránh anh, giống như con rùa đen nhỏ rụt cổ, lui vào trong góc. Còn nói không có tức giận sao?”
Vân Thi Thi không được tự nhiên quay mặt đi, lẩm bẩm vài tiếng, “Em chỉ là… Chỉ là có chút khổ sở!”
“Khổ sở cái gì?”
“Không có gì!”
Trên mặt Vân Thi Thi khó nén cảm xúc xấu hổ, đột nhiên xoay người nói, “Em đi rửa mặt!”