Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Em Chỉ Có Chút Ghen Tị Mà Thôi!


trước sau

“Em đi rửa mặt!”

Nói xong, liền đi đến phòng vệ sinh.

Mộ Nhã Triết đột nhiên cầm cổ tay cô, ôm cô vào trong lòng, ôm cô từ phía sau!

“Thi Thi, đừng giận nữa mà!”

- - Thi Thi, đừng giận nữa mà!

Ngữ khí uyển chuyển, giống như lấy lòng cô!

Ngày thường, trước mặt người ngoài, anh giới thiệu thân phận của cô, quen dùng ‘Vợ’, ‘Bà xã’ để giới thiệu, nhưng mà lúc riêng tư, anh đa số đều thích gọi cô là ‘Thi Thi’, nhất là trong lúc làm chuyện đó, anh ôm chặt cô, một lần lại một lần nỉ non bên tai cô, “Thi Thi… Thi Thi…”

Hạnh phúc đến tê dại.

Thỉnh thoảng, anh dịu dàng gọi tên này của cô, làm cho cô mất đi khí lực chống cự trong nháy mắt!

“Thi Thi, anh đối với Dung Huyên, cho dù từng có tình ý, sớm đã chết từ mười mấy năm trước rồi. Cô ấy đúng thật là thanh mai trúc mã của anh, nhưng còn trẻ ngây thơ, anh thậm chí còn không hiểu cái gì là thích, cái gì là yêu. Em đừng vì chuyện này, mà hờn dỗi, biến thành trừng phạt anh.”

“Em không có tức giận…”

Vân Thi Thi cắn môi, yên lặng nói, “Em chỉ có chút ghen tị mà thôi!”

“Ghen tị sao?”

Mộ Nhã Triết nhíu mày.

Ghen tị?

Có gì mà phải ghen tị?

Luận về ghen tị, phải là Dung Huyên ghen tị với cô muốn chết chứ.

Vân Thi Thi mấp máy môi, “Có lẽ em quá kỳ lạ!”

Cô đột nhiên xoay người, ngẩng đầu nhìn anh, nói, “Anh biết không? Kỳ thật em ghen tị cô ấy, lúc còn trẻ, có thể làm bạn bên cạnh anh, cùng anh có được nhiều hồi ức như vậy! Nghe cô ấy nói những chuyện làm cùng anh thời niên thiếu, trong lòng em vừa đau đớn vừa hâm mộ! Thậm chí, em thậm chí còn suy nghĩ miên man, nếu em không xuất hiện, anh và cô ấy có thể ở cùng một chỗ sao?”

“Cho dù từng có hồi ức, cũng đã qua rồi.”

“Anh từng thích cô ấy sao?” Vân Thi Thi đột nhiên hỏi.

Mộ Nhã Triết nhíu mày, đột nhiên cảm thấy phụ nữ đúng là
vô cùng thú vị!

Vừa rồ, Dung Huyên cũng cực kỳ cố chấp hỏi anh, có từng thích cô ta hay không.

Hiện giờ cô lại hỏi mãi chuyện này, đối với người đàn ông mà nói, có thích hay không, có yêu hay không, đều đã không quan trọng.

Một khi tình cảm đã qua, tình cảm đến nơi đến chốn mới đáng quý trọng.

Những chuyện đã qua, căn bản không đáng nhắc đến.

Phụ nữ thích tìm tòi nghiên cứu chuyện đã qua.

Mà anh, anh càng quý trọng hiện tại và tương lai.

Đối với chuyện qua đi, không hề mong muốn quay lại xem.

Nhưng mà vấn đề này của cô, không trả lời không được, nếu không, cô lại suy nghĩ miên man!

Người phụ nữ này, luôn luôn thiếu cảm giác an toàn, mà anh, là người đàn ông của cô, tất nhiên phải có trách nhiệm an ủi bất an của cô!

“Vấn đề này, cực kỳ khó giải quyết, cần sức tưởng tượng rất mạnh mới có thể cho em một đáp án hài lòng!” Anh trả lời một câu như vậy.

Vân Thi Thi có chút dở khóc dở cười nói, “Đây tính là câu trả lời sao?”

“Vì trên đời không có nếu như!”

Mộ Nhã Triết dừng một chút, lại nói, “Em hỏi nếu, nhưng mà không tồn tại nếu, em chỉ cần biết rằng, anh nhận định em, không có em thì không được, cho dù là ai xuất hiện, đều không thể thay đổi được sự thực này! Cho nên, em hỏi nếu, kỳ thật cũng không có nhiều ý nghĩa!”

“Ừm…”

Vân Thi Thi gật gật đầu, đột nhiên cười nhẹ nhàng, vươn ngón tay non mịn ra, nhẹ nhàng véo khuôn mặt anh, chu miệng nói, “Anh nói quanh co lòng vòng nhiều như vậy làm gì? Vậy anh nói thẳng ra, anh thích em, nhiều hơn thích cô ấy là được rồi mà!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện