Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Tôi Gọi Em Là Chị, Có Được Không


trước sau

Hoa Cẩm đột nhiên xoay người, giọng nói trong suốt vang lên từ trên đỉnh đầu cô.

"Tôi gọi em là chị, có được không?"

Vân Thi Thi sững sờ trong một khắc, nhíu mày, lại thấy ánh mắt vô cùng dịu dàng của Hoa Cẩm chăm chú nhìn cô, giọng nói mềm mại: "Thi Thi, em có biết vì sao tôi thích ở cùng với em không?"

"Hửm...?"

"Bởi vì, em mang đến cho tôi cảm giác rất ấm áp. Tôi không có nhà, trên đời này cũng không còn người thân nào hết, em khiến tôi cảm thấy rất thân thiết, làm cho cuộc sống luôn lạnh lẽo của tôi cuối cùng cũng cảm nhận được sự ấm áp rồi."

Dừng một chút, Hoa Cẩm lại nói: "Lúc trước tôi còn có chút ngây thơ, nghĩ kiếp sau nhất định sẽ làm người thân của em, nhưng bây giờ chúng ta đừng chờ đến kiếp sau có được không? Tôi gọi em là chị, em có nguyện ý xem tôi như em trai của em không?"

Vân Thi Thi không chần chờ nói ngay: "Vì sao lại không muốn?"

"Tôi lo lắng..."

Hoa Cẩm nói tiếp: "Không phải em cũng có một người em trai ruột sao? Chính là cái người Tiểu Ma Vương Cung Kiệt đó."

Tiểu Ma Vương...

Đôi đồng tử của Vân Thi Thi co rút lại, trong đầu nghĩ tới ánh mắt ấm áp của Cung Kiệt lúc nhìn cô, tha thứ cho trí tưởng tượng kém cỏi của cô, cô rất khó có thể liên tưởng em trai vô cùng đáng yêu của mình với hình ảnh một tên Tiểu Ma Vương.

"Chị đồng ý trở thành chị của em."

Hoa Cẩm có chút nghi ngờ có phải mình đang nằm mơ hay không.

Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, anh ta còn chưa kịp tiêu hóa hết, cứ tưởng rằng mình đang ở trong mơ!

Anh ta thăm dò hỏi: " Chị thật sự nguyện ý sao?"

"Ừ!"

Hoa Cẩm ngượng ngùng cong khóe môi, sau đó rũ mi mắt, hơi nhíu mày, một hồi sau, nhỏ giọng nói: "Chị... Chị!"

"Ừ!"

Hoa Cẩm thấy cô trả lời, cũng không rụt rè cố kỵ cái gì nữa, nở nụ cười sáng lạn má lúm đồng tiền, nghiêm túc nói: "Chị, chị yên tâm đi, em sẽ cực kỳ nghe lời, tuyệt đối sẽ không gây phiền phức cho chị."

Vân Thi Thi rộng lượng nói: "Gây phiền phức cũng được, chị sẽ chịu trách nhiệm
cho em."

"Tốt như vậy sao?"

Dừng một chút, Vân Thi Thi lại nói: "Bây giờ, em ngoan ngoãn quay lưng lại cho chị đi, để chị còn bôi thuốc!"

"Dạ!"

Hoa Cẩm ngoan ngoãn xoay người, một khi quay lưng lại với cô rồi, liền không che giấu được tâm tình vui như trẩy hội của anh ta nữa.

Anh ta - - rốt cuộc cũng đã có người thân!

Trong lòng anh ta âm thầm ra quyết định, Vân Thi Thi chính là người thân quan trọng nhất trong cuộc đời anh ta, cho dù phải trả cái giá lớn đến cỡ nào, cũng phải bảo vệ cô bằng cả sinh mạng!

...

Bôi thuốc xong, Vân Thi Thi hàn huyên với anh ta một hồi, thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, cô quyết định về nhà.

Hoa Cẩm cũng không giữ cô lại lâu, tiễn cô đến cửa.

"Có cần em đưa chị xuống lầu không?"

"Không cần! Xe chị đậu ngay dưới lầu mà."

Hoa Cẩm gật đầu: "Ừm, vậy chị đi đường về cẩn thận nha, về đến nhà rồi nhớ gọi điện cho em!"

"Được!"

Vân Thi Thi nói xong, vẫy vẫy tay với anh ta, rời đi.

Người mới vừa đi, Hoa Cẩm cũng không thèm quan tâm cánh cửa còn chưa đóng lại, gương mặt anh ta lúc này không thể nào che giấu được sự mừng rỡ và hạnh phúc, làm dấu tay tỏ vẻ thắng lợi, nếu như ý chí của anh ta không đủ kiên định, chắc lúc này đang nhảy cẫng lên vì vui sướng rồi.

Ngay lúc anh ta đang vô cùng vui sướng, Vân Thi Thi bất thình lình quay trở lại, cô bỏ quên túi xách trong phòng khách, định quay lại lấy, không ngờ mới đẩy cửa ra liền nhìn thấy bộ dạng tung tăng đắc ý của Hoa Cẩm, cô lập tức giật mình tại chỗ.

Cô không khỏi nhíu mày: "Em đang làm gì vậy?"

Giật kinh phong cái gì.

"Em..."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện