"Cậu (*) đang làm gì sao?"
"Tôi..." Hoa Cẩm bị cô hỏi lại, trở tay không kịp, nhất thời xấu hổ giật mình tại chỗ: "Tôi... Tôi khiêu vũ."
"Khiêu vũ?"
Hoa Cẩm càng cảm thấy không chịu nổi, mạnh miệng: "Không được sao? Đột nhiên muốn khiêu vũ."
"..."
Vân Thi Thi "khụ khụ" vài tiếng: "Ngại quá, tôi lấy cái túi."
Hoa Cẩm xấu hổ tránh ra.
Vân Thi Thi cầm túi đi thẳng.
Lúc này, Hoa Cẩm đã khôn hơn, chờ cho cô đi đến của cầu thang, mãi đến khi cô đã vào trong thang máy, lúc này anh ta mới đóng cửa lại, không tự chủ được đưa tay lên che miệng, cười trộm không ngừng.
Anh ta có nhà rồi!
...
Khi Vân Thi Thi về đến nhà, Mộ Nhã Triết vẫn ở trong thư phòng, cô mở cửa đi vào, liền thấy anh mặc một áo sơmi trắng, ngồi trước máy tính, lúc này, vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc, đôi mày nhíu chặt, không có dấu hiệu giãn ra.
Dường như là gặp chuyện gì khó giải quyết?
Cô đoán như vậy.
Hầu như lúc làm việc, anh luôn luôn cực kỳ nghiêm túc, nhưng rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm trọng này của anh, thậm chí cả khuôn mặt đều đã lộ ra vẻ cứng ngắc, trừ phi là gặp chuyện khó giải quyết, nếu không cũng không đến mức sắc mặt đáng sợ như vậy.
Nghiêm túc, mỏi mệt.
Mới vừa rồi khi cô về đến nhà, Hữu Hữu nói anh đã ở trong thư phòng làm việc mấy tiếng liên tục, cơm chiều cũng không ăn.
Chuyện gì mà phải bận rộn như vậy?
Cô chậm rãi đi qua, nhẹ nhàng đặt tay lên bờ vai anh, thế nhưng anh cũng không có phản ứng, dường như không nhận ra sự tồn tại của cô, mắt chăm chú nhìn bảng biểu trên màn hình, trong đầu đang tập trung tính toán, trước mắt là cả một bầu trời số liệu.
Cô lo lắng anh bề bộn công việc lại để bị đói, dạ dày sẽ đau, cẩn thận thấp giọng nói: "Ông xã, em về rồi đây..."
Lúc này Mộ Nhã Triết mới tỉnh lại, ngẩng đầu, nhìn thấy
cô, đưa tay đặt trên mu bàn tay cô, giọng nói lộ ra một chút mỏi mệt: " Sao lại trễ như vậy?"
"Ừm, bởi vì..."
"Hả?"
Vân Thi Thi cũng không giấu diếm anh: "Hoa Cẩm bị thương."
"Bị thương?"
Mộ Nhã Triết nghi ngờ: "Không dưng tại sao lại bị thương?"
Vân Thi Thi trầm ngâm một lúc lâu, bỗng dưng nói: "Do Cao Nam."
"Cao Nam?"
Mộ Nhã Triết mờ mịt, hiển nhiên là đã quên cái tên này.
"Anh đã quên rồi? Chính là bạn trai Tiếu Tuyết."
"Tiếu Tuyết là người bạn thân kia của em?"
"Ừm!"
Mộ Nhã Triết nhíu mày, cảm thấy kỳ quái: "Sao lại thế?"
Vân Thi Thi xoắn xuýt không biết có nên nói chuyện này với anh hay không, thật ra, trên đường về nhà, cô đã nghĩ muốn nói cho anh biết, nói Cao Nam nhục nhã cô, thậm chí là bôi nhọ anh, khiến cô tức giận!
Nhưng mà về đến nhà, thấy dáng vẻ mệt mỏi của anh, trong mắt lộ ra vài tơ máu, có lẽ là công việc không được thuận lợi.
Cô cảm thấy đau lòng!
Người đàn ông này, từ trước đến giờ đều vậy, lúc nào cũng giấu diếm cảm xúc trong lòng.
Anh cứ luôn cố chấp, kiêu ngạo lạnh lùng, trong mắt anh, làm người đàn ông của cô thì nên đội trời đạp đất, bảo vệ cô, cho nên, dù có nguy hiểm hay khó khăn gì, anh cũng chưa từng kể lể.
(*) Mặc dù Hoa Cẩm nhận Vân Thi Thi là chị (Thi Thi vốn lớn hơn Hoa Cẩm 1 tuổi), nhưng vì bà tác giả vẫn để hai người xưng hô là ta - ngươi nên mình chưa đổi thành chị - em.