Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Vì Anh Mà Buông Tha Sự Nghiệp (1)


trước sau

Chưa bao giờ cô nghe anh nhắc tới việc làm ăn không thuận lợi.

Nhưng cô tin rằng, ở thương trường chém giết kịch liệt ấy, ngươi lừa ta gạt, mỗi bước đều phải cẩn thận, không thể luôn luôn thuận buồm xuôi gió, nhưng bao nhiêu lần chuyện làm ăn không thuận lợi, anh lại chưa từng oán giận với cô, một chữ nửa câu, cũng chưa từng.

Mà cô thì sao?

Dường như lúc nào cô cũng tràn đầy năng lượng.

Cho rằng mình có thể tự làm việc kiếm tiền là một chuyện đáng để tự hào!

Cô vốn cho rằng, mình là một người rất độc lập, nhưng tới tận giờ cô mới phát hiện ra, thực ra cô rất ỷ lại vào anh.

Công việc của cô không thuận lợi, đều nói cho anh.

Đối với cô, anh giống như một thiên thần, có thể làm mọi thứ cho cô.

Nghĩ lại, cô vẫn luôn cố chấp mà cho rằng, chỉ cần cô cố gắng, tay làm hàm nhai, nuôi sống bản thân là được rồi, nhưng trên thực tế thì sao?

Nếu hai người đều có sự nghiệp riêng, vậy thì ai sẽ chăm sóc gia đình?

Cái mà cô gọi là không có cảm giác an toàn, tất cả chỉ là do bản thân ích kỷ.

Ích kỷ theo đuổi niềm yêu thích của bản thân, ích kỷ cho rằng, những chuyện đó anh làm là theo lẽ thường, ích kỷ cho rằng anh vì cô mà nắm giữ cả bầu trời, còn cô thì giống như con chim bị anh nắm trong lòng bàn tay.

Nhưng như vậy cô lại càng ỷ vào anh hơn.

Trong lòng Vân Thi Thi bỗng nhiên thấy áy náy.

Nhất là nhìn thấy bộ dạng anh mệt mỏi như vậy, tim lại càng đau.

Anh bề bộn công việc.. Nhưng lại luôn chăm sóc tốt cho cô.

Đây là tình yêu của anh, vì sao cô không thể tiếp nhận?

Đàn ông chăm sóc phụ nữ, cũng không phải là chuyện lạ gì, nhưng nếu một người đàn ông cam tâm tình nguyện vì mình trả giá tất cả, vì sao không thể tiếp nhận?

Cô nghĩ, nếu trong lòng cô ỷ lại anh như vậy, vì sao không ỷ lại nhiều hơn
một chút?

Cô cần anh.

Mà anh cũng cần cô ỷ lại.

Anh cần cô làm bạn, nhất là khi mệt mỏi vì công việc, dù cho cô chỉ yên lặng ngồi bên cạnh, không có những thứ tiêu cực từ làng giải trí.

Nghĩ tới đây, cô không đành lòng, không đành lòng nhìn anh mệt mỏi như thế, lại còn muốn nói những chuyện buồn xảy ra tối nay cho anh.

Bản thân tự nhủ tay làm hàm nhai, nhưng cùng lúc đó, gặp phải chuyện phiền toái gì, cô lại luôn muốn xin sự giúp đỡ từ anh.

Đây chẳng phải là biến thành tiêu chuẩn kép?

Vân Thi Thi hạ quyết tâm, chuyện của Cao Nam, cô có thể tự xử lý tốt.

Cô sẽ ngả bài với Tiếu Tuyết, để cho cô ấy hết hy vọng với Cao Nam, đi tìm kiếm hạnh phúc.

Nghĩ tới đây, Vân Thi Thi nghiêng người, ôm chặt vai của anh, thở dài một tiếng: "Không có gì!"

Mộ Nhã Triết kì quặc liếc mắt một cái: "Nhìn em tâm sự nặng nề như vậy, nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi.”

"Thật sự không có gì!"

Vân Thi Thi làm nũng nói.

Mộ Nhã Triết kéo eo cô, ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, dịu dàng: "Có chuyện gì cứ nói với anh."

"Ừm! Là thế này..."

Vân Thi Thi hỏi dò: "Em có thể nhận Hoa Cẩm làm em trai không?"

"Hử?"

Mộ Nhã Triết trầm tư sau một lúc lâu: "Nếu như chỉ là em trai thì..."

Nói xong, lại còn thâm trầm liếc mắt nhìn cô một cái.

Vân Thi Thi lập giơ hai tay đầu hàng:"Em thề, anh đừng có nghĩ nhiều! Tại sao dấm chua của người nào anh cũng ăn?"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện