Cô ấy thở hổn hển gào lên giận dữ, lúc nhìn về phía Vân Thi Thi, trên mặt không thể che hết áy náy, trong mắt là phẫn nộ như biển rộng, miêu tả rất sinh động!
“Anh ta không thể làm như vậy!”
Nước mắt Tiếu Tuyết rơi xuống như mưa, “Tổn thương tớ là được rồi, vì sao còn muốn liên lụy đến người vô tội? Người đàn ông này, sao có thể khốn nạn như vậy?”
Vân Thi Thi cũng tức giận, không ngừng run run, nhưng mà càng là lúc này, cô càng bình tĩnh kỳ lạ, hoặc là trong lòng cô tin tưởng, cho dù trời có sập xuống, phía sau cô, vẫn còn có người đàn ông tin cậy thay cô khởi động một khoảng trời an toàn, bởi vậy, cho dù họp báo lần này, dư luận sẽ có chuyển biến xấu, hướng phát triển gây bất lợi cho cô.
Nhưng cô lại không sợ hãi chút nào.
Cô tin tưởng, người đàn ông của cô, sẽ bảo vệ cô an toàn.
- - ‘Đừng lo lắng, anh sẽ xử lý tốt mọi chuyện.’
Đây là lời hứa hẹn của người đàn ông đó cho cô, vì một câu này, cô tin tưởng, cho dù dư luận gây bất lợi cho cô thế nào, Mộ Nhã Triết sẽ đem cục diện xoay trở về!
Kết thúc cuộc họp báo.
Đài truyền hình chiếu tiết mục tiếp theo, nhưng mà tim Tiếu Tuyết vẫn đập mạnh và loạn nhịp trước TV, ánh mắt trống rỗng, không biết rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Ban đêm, Vân Thi Thi đưa Tiếu Tuyết về nhà họ Tiếu, dọc đường đi, Tiếu Tuyết im lặng đến kỳ lạ, trên mặt là áy náy, lại là bất lực, càng thêm chút đứng ngồi không yên, cô ấy lại quay mặt nhìn Vân Thi Thi lần nữa, năm lần bảy lượt muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói cái gì.
Lúc đưa đến cửa nhà, Vân Thi Thi mở khóa cửa xe, nói với cô ấy, “Hôm nay đưa cậu đến đây, cậu về nhà nghỉ sớm một chút, đừng suy nghĩ bậy bạ, được không?”
“Thi Thi…”
“Tuyết…” Vân Thi Thi nhẹ nhàng chạm vào tay cô ấy, cười dịu dàng, “Tớ không chỉ có một mình, cho dù toàn bộ thế giới đều nghi ngờ tớ, phản bội tớ, tớ
tuyệt đối không phải chỉ có một mình. Cho nên, đừng lo lắng cho tớ, được không?”
“Đều do tớ không tốt, tớ có lỗi với cậu…”
“Có nhất định phải nói khách khí như vậy không?”
Vân Thi Thi cười, “Tớ tin tưởng, mọi thứ sẽ tốt lên thôi.”
Lúc này Tiếu Tuyết mới gật gật đầu, đẩy cửa ra xuống xe.
Xe đi mất, Tiếu Tuyết nhìn theo cô rời đi, đứng im lặng tại chỗ rất lâu, mãi đến khi mẹ Tiếu nghe thấy tiếng động vội vàng ra cửa, thấy cô ấy đứng một mình ngoài cửa, vẻ mặt lập tức lo lắng chào đón, “Sao muộn như vậy con mới trở về? Đi đâu thế? Gọi điện thoại cũng không nhận, hại mẹ cực kỳ lo lắng…”
“Mẹ…” Một lúc lâu sau Tiếu Tuyết mới mở miệng, nước mắt bắt đầu chảy xuống.
…
Trên đường, có một số lạ gọi điện cho Vân Thi Thi, cô nghe máy, đầu bên kia truyền đến tiếng cười đắc ý và ngạo mạn của Cao Nam.
“Thế nào? Xem họp báo chưa?”
“… Cao Nam, là anh.”
Cao Nam cười, lập tức có thâm ý khác hỏi, “Thế nào, họp báo đặc sắc không?”
Vân Thi Thi hít một hơi khí lạnh, lập tức cười lạnh, “Ừm, không nghĩ tới kỹ thuật diễn của anh lại đặc sắc như vậy, nếu như tôi không phải là người liên quan, chắc là đã tin chuyện ma quỷ của anh.”
“A, quá khen.”
“Anh có biết hay không, anh bịa đặt như vậy! Là phỉ báng!” Vân Thi Thi đột nhiên bắt đầu kích động, mặt đỏ tai hồng nói, “Anh bôi đen trong sạch của tôi, không sợ gặp báo ứng sao?”
“Báo ứng? Báo ứng gì?”
Cao Nam cười đắc ý, cực kỳ đáng ghét, anh ta đột nhiên nói chuyện khác, có ngụ ý nói, “Vân Thi Thi, chỉ cần cô suy nghĩ rõ ràng, chuyện này, còn để lại một đường sống cuối cùng.”