"Cô Tống... giờ thế nào? Có cần đem người phụ nữ kia... hay không?" Một tên chân tay xin chỉ thị.
"Chớ gây ra án mạng!" Tống Ân Nhã nhíu mày, cũng hiểu được có chút vướng tay vướng chân, tùy tiện nói: "Các người trước không nên manh động, nghe theo sắp xếp của tôi, tôi suy tính một chút, xem nên xử lý đứa bé trong bụng Mạnh Tinh Tuyết như thế nào..."
"Được, bọn tôi chờ lệnh!"
Tống Ân Nhã cúp điện thoại, bỗng nhiên có người gõ cửa, cô hơi bất ngờ, cả người run lên, lập tức hỏi: "Người nào?"
"Ân Nhã, là mẹ!" là thanh âm của Giang Khởi Mộng.
Tống Ân Nhã lúc này mới hồi phục tinh thần, đi tới cửa, mở ra.
Giang Khởi Mộng đi vào, lại phát hiện trong phòng không bật đèn, nhất thời giận trách: "Sao ngay cả đèn còn chưa mở?"
Bà mở đèn, đã thấy Tống Ân Nhã vẻ mặt nặng nề, liền nhíu mày: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Mẹ, có chuyện, con không biết có nên nói với mẹ hay không!"
Tống Ân Nhã nói vậy, Giang Khởi Mộng lập tức nghiêm túc, đỡ cô ngồi xuống giường, hỏi: "Mẹ đã nói, có chuyện gì mà làm con nặng nề như vậy? Mau nói với mẹ một chút!"
"Mẹ, trước khi xảy ra chuyện này, Mộ Yến Thừa có quen một người phụ nữ, đến bây giờ, giữa hai người họ vẫn còn vướng víu không rõ!"
Giang Khởi Mộng vừa nghe chuyện này, có chút không cho là đúng: "Mộ Yến Thừa này, tuổi trẻ nóng tính, phong lưu, phụ nữ bên ngoài của cậu ta không phải là ít! Trước đây mẹ nghe nói, cậu ta ở ngoài rất chăng hoa, không thiếu phụ nữ, đây không phải là chuyện bình thường sao?"
"Mẹ, nhưng người phụ nữ này thì khác..."
"Khác?" Nét mặt Giang Khởi Mộng nhíu lại: "Khác như thế nào?"
"Con cảm giác được, Mộ Yến Thừa đối với người phụ nữ này rất khác. Cô ta gọi là Mạnh Tinh Tuyết, đương nhiên, bây giờ không thủ đô, lần trước con và cô ta có gặp nhau, con dùng phép khích tướng đuổi cô ta
đi! Sau đó con mới phát hiện, người phụ nữ này đã mang thai của Mộ Yến Thừa. Hơn nữa, cho tới tận ngày hôm nay, cô ta còn chạy tới một thị trấn vắng vẻ ở rất xa, hình như là muốn lén lút sinh đứa con này ra. Mà Mộ Yến Thừa, vẫn chưa từ bỏ ý định đi tìm người phụ nữ này! Con không biết, anh ta là muốn tìm người phụ nữ đó, liệu có ảnh hưởng gì tới địa vị của con hay không?"
"Còn có chuyện này?"
Giang Khởi Mộng hỏi: "Đứa con trong bụng cô ta, mang thai được bao lâu rồi?"
"Mười ba tuần!"
"Lớn như vậy? Sắp được bốn tháng rồi?"
"Mẹ... nếu như đứa bé này được sinh ra, thì sẽ thế nào? Con cảm giác được tình cảm của Mộ Yến Thừa dành cho cô ta không hề bình thường, con cũng biết bên cạnh anh ta rất nhiều phụ nữ, nhưng cho tới giờ anh ta thậm chí còn không nhớ tên những người đó, duy chỉ có người phụ nữ kia, là anh ta nhớ mãi không quên, con thấy rất có uy hiếp!"
"Chuyện này không thể coi nhẹ được, thông tin của con chính xác chứ?"
"Con đương nhiên là xác định! Đã phái người đi điều tra, cũng đã điều tra được hành tung của cô ta!" Tống Ân Nhã chắc chắn nói.
"Con biết được nơi ở của cô ta?"
"Vâng!"
Giang Khởi Mộng khẩn trương hỏi, "Vậy còn Mộ Yến Thừa? Cậu ta không phải cũng đang tìm kiếm tung tích của Mạnh Tinh Tuyết sao?"
"Con cũng không rõ, hình như là chưa tìm được... thế lực của nhà họ Mộ không còn như trước, Mộ Yến Thừa lại vừa nắm chức không lâu, địa vị không được chắc chắn, thế nên có lẽ chưa xuất nhiều lực để tìm kiếm...."