Bên kia, đã hơn 24 giờ trôi qua, Sở Hà vẫn không nhận được tin tức gì, rốt cuộc bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Cho dù Mộ Yến Thừa có giỏi đến mức nào, nhưng tìm một người, cũng cần phải có thời gian.
Sau khi Sở Hà cung cấp thông tin, Mộ Yến Thừa liền phái người đi tìm.
Bởi vì còn phải lo cho Mạnh Tinh Tuyết, cho nên anh ta không thể tự mình đi tìm, anh ta dĩ nhiên muốn ở lại bệnh viện chăm sóc cho c, Sở Hà cũng muốn đi theo để tìm, nhưng Mạnh Tinh Tuyết nói, nếu đi theo gặp phải nguy hiểm gì thì mất nhiều hơn được, chẳng bằng cứ để cho người của Mộ Yến Thừa đi tìm, tìm được thì dẫn về.
Sở Hà lo lắng không yên, nhưng lại cố bắt ép bản thân bình tĩnh lại chờ đợi tin tức.
Đúng vậy.
Cô ấy có đi cũng chẳng được ích gì.
Chẳng may cô ấy đi lại gặp phải chuyện gì thì tình hình càng xấu đi.
Vì thế, Sở Hà ở lại bệnh viện chờ tin tức.
So với cô ấy, Mạnh Tinh Tuyết còn sốt ruột hơn.
Cô thích Tiểu Bảo, hiện giờ không biết Tiểu Bảo đang ở đâu, ít nhiều cô cũng có trách nhiệm.
Nhưng Sở Hà cứ khăng khăng việc Tiểu Bảo mất tích chẳng liên quan gì đến cô.
Nhưng mà Mạnh Tinh tuyết không nghĩ như vậy.
Cô luôn nghĩ rằng nếu không phải do mình, Tiểu Bảo cũng sẽ không mất tích.
Mạnh Tinh Tuyết vô cùng lo lắng, cô không biết, nếu chẳng may không tìm thấy Sở Tiểu Bảo, cô phải làm sao để chuộc tội nữa.
Càng lúc càng thấy lo lắng.
Rốt cuộc, gần ba giờ sáng, Mộ Yến Thừa nhận được tin tức, người của anh ta báo lại đã tìm được xe, nghe nói là thấy ở cửa một sòng bạc tại quận Đồng An, Ích Sơn.
"Sòng bạc?"
"Vâng ạ!"
"Chắc chắn là một cái xe van?"
"Là chiếc một chiếc Baojun 730MPV, biển số xe ăn khớp, hẳn là người ngài muốn tìm!"
Mộ Yến Thừa nói: "Mang người về, còn nữa, không được làm đứa bé bị
thương, hiểu chưa?"
"Vâng! Đã hiểu!"
...
Ích Sơn là thành phố lớn gần kề với thủ đô, tuy là rất lớn nhưng do vị trí đị lý nên nền kinh tế vẫn còn rất lạc hậu.
Vốn dĩ chính phủ cũng muốn phát triển, nhưng lại vì Ích Sơn bốn bề đều bị núi vây quanh, nếu phát triển thành thành phố công nghiệp, thật sự sẽ gặp không ít khó khăn, bởi vậy, cho tới bây giờ, Ích Sơn vẫn chủ yếu thiên về nông nghiệp, không ít thanh niên ở Ích Sơn sau khi tốt nghiệp lên thành phố kiếm việc làm.
Đồng An là thị trấn có kinh tế phát triển tương đối ở Ích Sơn.
Lúc người của Mộ Yến Thừa tìm đến, liền nhìn thấy chiếc xe Baojun biển số A87B9L đỗ ngoài cửa.
Hai người đàn ông kia là người địa phương Ích Sơn, một người tên là La Thanh, một người tên là La Hạo, đều xuất thân từ nhà họ La.
Hai năm trước, bọn hắn lên thành phố làm việc, thời gian đầu, hằng năm còn có thể tích góp chút tiền bạc, nhưng lâu ngày cũng nhiễm không ít thói xấu của dân thành thị.
Ví dụ như, đánh bạc hay hút thuốc phiện.
Cũng không chỉ dừng ở việc hút thuốc phiện, mà ăn nhậu, đĩ điếm, cờ bạc, mọi thứ bọn hắn đều dính vào.
Tất cả tiền bạc tích cóp đều têu sạch, tiền làm công không đủ trả nợ, vì thế, cùng đường thì lao đầu vào làm vài chuyện không sạch sẽ.
Đơn hàng xử Mạnh Tinh Tuyết này là đơn hàng có giá cao nhất mà bọn hắn từng tiếp nhận.