Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Tìm Được


trước sau

Đơn hàng xử Mạnh Tinh Tuyết này là đơn hàng có giá cao nhất mà bọn họ từng tiếp nhận.

Lấy được tiền từ Tống Ân Nhã, bọn hắn liền trở về Ích Sơn, một mực hứa sẽ tìm cách, nhưng vừa về Ích Sơn, bọn hắn đã chui vào sòng bạc, mới hai ngày đã tiêu xài phân nửa số tiền.

Người của Mộ Yến Thừa tìm được xe, sau khi tra rõ liền tìm tới sòng bạc.

Sòng bạc thông thường đều nằm dưới đất, đủ kiểu người đến chơi, nhưng số người quay lại không nhiều lắm. Ở thành phố, mỗi trận chơi mấy ngàn mấy vạn là chuyện thường, nhưng số tiền này đối với người ở Ích Sơn thì quả thật là một con số quá lớn.

Lúc này, không khí ở sòng bạc vô cùng náo nhiệt.

Lúc tìm thấy La Thành và La Hạo, bọn hắn đang chơi vô cùng vui vẻ, còn thấy La Hạo cà lơ phất phơ cắn một điếu thuốc, trong cầm mấy lá poker, sương khói lượn lờ, hắn ta híp mắt, La Thanh đứng ở sau lưng hưng phấn nhìn.

Bỗng nhiên có người vỗ vỗ vai hắn ta.

La Thanh tức giận phất tay: "Đừng làm phiền, chúng tôi đang bận!"

"Anh là La Thanh sao?"

Phía sau bỗng truyền đến một giọng nói đàn ông khiến người ta rét lạnh.

La Thanh kinh ngạc quay đầu, thấy mấy người đàn ông mặc tây trang đen, thân hình cao lớn, vẻ mặt lạnh lùng, người đứng đầu dùng ánh mắt sắc bén như dao cắt nhìn hắn ta.

"Các người... Các người là ai?" La Thanh sững sờ hỏi.

"Không cần biết chúng tôi là ai, anh có phải La Thanh?"

La Thanh bỗng nhiên ý thức được chuyện gì, toàn thân run rẩy, đại khái là mơ hồ đoán được những người này rốt cuộc là có thân phận gì, liền chột dạ lui về
sau một bước, hắn ta cũng là người nhạy bén, biết bọn họ tìm mình và La Hạo, lập tức xoay người bỏ chạy!

"Đuổi theo!"

La Thanh co cẳng chạy đến ngoài cửa, mở khoá xe, nhìn mấy người mặc đồ đen phía sau, tưởng rằng đã chạy thoát.

Nhưng mà ai ngờ, hắn ta bị người ta gài bẫy trước rồi.

Cũng không xem những người này là do ai phái tới.

Phần lớn đều xuất thân là binh lính, đã tính rõ ràng, chắc chắn biết hắn ta sẽ không an phận, muốn bỏ trốn, động tay động chân với cái xe trước, bốn bánh xe đều đã bị phá hỏng, lúc đạp chân ga, xe trượt mạnh một cái, lốp xe bị hỏng suýt nữa khiến hắn ta ngã ngửa.

La Thanh đổ mồ hôi lạnh đỡ lấy tay lái, biết rõ mình chạy không thoát, nhưng không bước xuống khỏi xe.

Người đàn ông mặc tây trang đen bước đến nắm lấy cửa xe kéo ra, vậy mà đã bị khoá lại.

La Thanh đắc ý, ai ngờ người kia không biết lấy sức ở đâu ra, kéo đến nỗi khoá kéo cũng bị hỏng.

"Cút xuống! Thành thật một chút đi!"

La Thanh chảy mồ hôi, tận mắt thấy sức lực bọn họ nên không dám đùa giỡn nữa, biết mình và La Hạo bị theo dõi, vì thế ngoan ngoãn đi xuống xe, hai tay ôm đầu, ngồi chồm hổm ở trên mặt đất, động tác này thật quen thuộc, thì ra là người quen ở sở cảnh sát!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện