Trong cục cảnh sát, Sở Hà yên lặng ngồi trên ghế dài, kiên nhẫn đợi tin tức.
Bất tri bất giác, trời đã tối.
Mộ Yến Thừa đưa Mạnh Tinh Tuyết vào khách sạn, thân thể của Mạnh Tinh Tuyết còn yếu, còn chạy trên xe cả một ngày, toàn thân mệt mỏi, cho dù có chút lo lắng Tiểu Bảo mất tích, nhưng mà Sở Hà cũng an ủi cô ấy, cho dù cô ấy ở cục cảnh sát, cũng không nhất định có tiến triển gì, nhanh về khách sạn nghỉ ngơi.
Mạnh Tinh Tuyết nghe lời của cô ấy nói.
Sở Hà canh giữ ở cục cảnh sát, đợi mãi, nhân viên cảnh sát ra nói với cô, cứ canh giữ ở cục cảnh sát cũng không có tiến triển gì.
Kiểm tra cần thời gian, đã muộn thế này, bên phía bệnh viện cũng đã tan tầm, không có động tĩnh gì.
Sớm nhất cũng phải đợi đến sáng mai, bệnh viện đi làm, cục cảnh sát phái người đi thúc giục, mới có thể lấy được kết quả giám định.
Sở Hà cố chấp ở trong cục cảnh sát, không chịu rời đi, cô ấy có lòng tin, nhất định phải nắm được hướng đi của Tiểu Bảo trước, nếu không, cho dù cô ấy mệt mỏi, cũng khó mà yên tâm nhắm mắt.
Đêm dài dằng dặc.
Rốt cuộc, bình minh cũng hiện lên.
Sở Hà lại trong thời gian giày vò, đợi vài tiếng, rốt cuộc đến 10 giờ rưỡi, bệnh viện cho người gọi qua báo.
Nhân viên cảnh sát mang cô ấy đến bệnh viện, tự mình lấy báo cáo, mãi đến khi cầm được báo cáo trên tay, Sở Hà nhìn sáu chữ trên báo cáo - - “Xác nhận quan hệ ruột thịt.”
Cô ấy rốt cuộc khó có thể kìm nén cảm xúc mãnh liệt, kích động đỏ cả mắt.
Là Tiểu Bảo!
Cậu không sao!
Cậu không xảy ra chuyện gì!
Sở Hà kích động bả vai khó mà ngăn được run rẩy!
Cô ấy còn tưởng rằng, cậu nhất định gặp bất trắc gì, chỉ là, cô ấy vẫn khống chế mình, không dám nghĩ đến hướng xấu, cô ấy sợ hãi, một câu của cô ấy thật sự thành lời tiên tri!
Nhưng mà, biết được Tiểu Bảo vẫn còn sống, cô ấy kinh
ngạc và vui mừng khó mà tin!
“Anh cảnh sát, anh nhìn thấy kết quả báo cáo này không?” Sở Hà cầm báo cáo đưa cho cảnh sát, mỉm cười nói, “Đã chắc chắn rồi, tôi và đứa bé có quan hệ ruột thịt, như vậy, làm ơn nhất định phải mang tôi đi tìm đứa bé!”
“Kỳ lạ.”
Cảnh sát cầm lấy báo cáo, vẻ mặt cổ quái lẩm bẩm một câu.
Sở Hà nghe vậy thì nhíu mày, có chút khó hiểu hỏi, “Kỳ lạ chỗ nào?”
“Đứa nhỏ này, thật sự do cô sinh ra sao?” Cảnh sát đó dơ tay xoa cằm, nheo mắt lại nói, “Nhưng mà, ngày hôm qua tôi liên lạc với cục công an, bên đó trả lời lại rằng, đứa bé được cha ruột mình đưa về nhà rồi. Nếu cô là mẹ đứa bé, vậy… Cô và cha đứa bé rốt cuộc có quan hệ gì?”
Nói chung, cho dù là gia đình không bình thường bao nhiêu, cha mẹ của một đứa bé, có liên hệ với nhau.
Nói cách khác, cho dù là ly dị, cha mẹ đứa bé, cũng sẽ có cách liên lạc.
Nhưng mà anh ta thấy thế nào, đều cảm thấy bối cảnh của người phụ nữ này có chút khác thường.
“Tôi…”
Sở Hà cắn môi, có chút khó khăn mở miệng, “Thực ra, tôi cũng không biết cha đứa bé là ai.”
“Hả? Cô không biết?” Cảnh sát quá sợ hãi, “Làm sao có thể?”
Cho dù là phụ nữ không cẩn thận, cũng biết cha đứa bé là ai mà?
Ngoại trừ là tình một đêm.
Cùng một người đàn ông xa lạ hô mưa gọi gió, mang thai ngoài ý muốn, sinh con ra.
“Là thật!”
Sở Hà giải thích, “Năm năm trước, tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, não bị chấn động, cho nên mất đi tất cả trí nhớ.”