Dừng một chút, Sở Hà lại bổ sung: "Sau đó, tôi mới phát hiện mình mang thai, nhưng đứa bé đó là gì, cha nó là ai, tôi và người đàn ông kia có quan hệ như thế nào, tất cả tôi đều không nhớ dù chỉ một tý!"
"Cô không từng cố nhớ lại sao?"
"Vô ích!" Sở Hà lắc đầu, vẻ mặt uể oải: "Tôi từng cố nghĩ nát óc, cũng không nhớ nổi. Bác sĩ nói, tôi mất trí nhớ là bởi vì đầu bị thương nặng, trong có máu tụ, ngưng thành cục máu, chèn ép dây thần kinh, hơn nữa trong tiềm thức, cũng không muốn nhớ lại. Chỉ là, nếu như cục máu kia tan đi, tôi có khả năng sẽ khôi phục được trí nhớ."
Cảnh quan nghi ngờ nói: "Có điều kỳ quái là, trong kho không tìm thấy bất cứ tư liệu nào về cô, kể cả trung tâm hộ tịch cũng không có. Cô trước đây rốt cuộc có thân phận gì? Đến cả internet, đều cũng không tra ra được thân phận của cô!"
Sở Hà nói: "Tôi thật sự không nhớ. Thân phận của tôi là gì, tôi là ai, đã trải qua chuyện gì, tôi đều không quan tâm!"
Nói, cô đi tới trước mặt anh, nắm chặt bờ vai anh: "Tôi hiện tại chỉ muốn nhìn thấy con mình ngay lập tức! Anh không cần nói, chỉ cần giám định qua kết quả báo cáo, xác nhận con tôi và nó có quan hệ huyết thống, không phải sẽ tìm được sao?"
Người cảnh quan giật mình, lập tức gật đầu: "Cô bình tĩnh một chút, không nên kích động! Cô yên tâm, đứa bé rất an toàn, cùng tôi trở về sở cảnh sát, tôi giúp cô liên lạc!"
"Tốt!"
Sở Hà cong môi, sắc mặc rốt cuộc có chút hòa hoãn.
Nhưng mà không biết có phải nhiều ngày chưa được ngủ yên giấc hay không, sắc mặt Sở Hà lúc này vô cùng kém, mí mắt thâm đen, khuôn mặt xám trắng, không có chút tia máu nàu.
Anh không khỏi lo lắng hỏi: "Cô có muốn nghỉ ngơi một chút không? Tôi xem sắc mặt cô không
được tốt cho lắm!"
"Không cần!"
Sở Hà khoát tay: "Tôi không sao!"
Cảnh quan kia cũng tốt bụng: "Cô Sở, nếu tôi nói, thân thể là của mình, cô đã mấy ngày nay chưa được ngủ? Nếu cứ như vậy, sợ rằng không trụ nổi tới lúc gặp con mình đâu!"
Sở Hà hít sâu một hơi, thông suốt xoay người, đôi mắt hiện lên tia máu nhìn anh ta chằm chằm: "Anh từng có con sao?"
"..."
"Anh biết, loại đau khổ khi cốt nhục bị chia lìa sao?" Cô tiếp tục chất vấn.
Cảnh quan kia lặng người.
Bả vai Sở Hà không nhịn được phập phồng, liên tiếp mấy ngày kinh hồn cũng tốt, đứng ngồi không yên cũng tốt, đối với tung tích của Tiểu Bảo cũng tốt, lại thêm mấy ngày không được nhắm mắt, thể lực tiêu hao, tất cả những bực dọc này hầu như được phát tiết hết ra: "Năm năm qua, Tiểu Bảo chưa bao giờ rời khỏi tôi! Nó hiện tại nhất định rất sợ, rất bất lực, nó nhất định đang rất muốn nhìn thấy tôi! Tôi cũng rất muốn nhìn thấy nó, rất lo lắng cho nó, mặc kệ anh nói thế nào, nó hiện tại an toàn, không có nguy hiểm, tôi cũng muốn lập tức chạy tới bên cạnh nó, bảo vệ cho nó, không khiến nó phải sợ hãi! Anh là cảnh sát, anh phải làm, chính là lập tức tìm nó cho tôi, chứ không phải..."
Sở Hà đang nói, nói được một nửa, trước mặt liền là một mảng tối sầm, cả người lảo đảo.
Cô cố gắng mở mắt, người cảnh viên nhìn cô không ổn, lập tức chạy tới, nhưng cô đã lảo đảo một cái, ngã bất tỉnh trên mặt đất.