Trên giường, người Vân Thi Thi cứng đờ lại!
Cái gì!?
Mang thai!?
Phụ nữ có thai...
Những chữ này, sao lạ lẫm như vậy!?
Cuối cùng là có ý gì?!
Cô rất nghi ngờ, ép mình nghiêm túc nghe bác sĩ nói chuyện!
Lúc nãy, bác sĩ nói đứt quãng, cô không có nghe rõ lắm, chỉ lờ mờ nghe thấy mấy từ ngữ!
Cấy ghép giác mạc...
Mang thai...
Phụ nữ có thai...
Phẫu thuật có nguy hiểm rất lớn...
Nhưng những từ ngữ này, cũng đã đủ khiến cô chấn động, hơn nữa khó mà tiêu hóa được!
Cô mang thai sao!?
Vân Thi Thi căng thẳng đến mức cả người cứng đờ ra!
Mộ Nhã Triết nhận thấy bác sĩ có giữ lại mấy lời không nói ra, không khỏi nhíu mà, "Có ý tứ gì?"
Bác sĩ suy tính một lát, chọn mặt gửi lời, bỗng dưng lại chậm rãi nói, "Đề nghị của tôi là, hoặc là, giữ đứa bé, nhưng có khả năng sẽ ảnh hưởng đến phẫu thuật cấy giác mạc. Dù sao thì, giác mạc là chỉ có thể gặp chứ không thể cầu! Một khi bỏ qua, thì có thể phải đợi rất lâu! Cứ như vậy, một khi chậm trễ phẫu thuật, khó tránh khỏi cảm thấy được nuối tiếc! Hoặc là, giữ ánh mắt, nhanh chóng phá thai, rồi tiến hành phẫu thuật cấy giác mạc, phương án này có vẻ ổn thỏa hơn!"
Lời nói lạnh lùng của bác sĩ còn vang bên tai.
Nhưng lời nói lạnh như băng kia, không thể nghi ngờ đã làm đóng băng trái tim vài người, làm cho cả phòng bệnh như phủ một lớp sương lạnh.
Mộ Nhã Triết nâng mâu quét mắt nhìn ông ta một cái, giọng nói có phần nguy hiểm, "Phá thai?"
“Phải.”
Bác sĩ trịnh trọng nói, "Lấy tình huống sức khỏe của vợ anh, tỷ lệ có thai sau này là rất lớn, con không có, thì có thể có lại, nhưng giác mạc thì một khi bỏ qua, không phải muốn là có thể có!"
Mộ Nhã Triết đứng dậy, vọt tới trước mặt bác sĩ, xách cổ áo ông ta ta lên, ấn ông ta ở trên tường.
Bác sĩ chỉ cảm thấy cái ót lập tức chạm đến vách tường lạnh lẽo, đại não chấn động, ông ta mở mắt ra, trực tiếp ánh mắt rét buốt của Mộ Nhã Triết.
Ông ta không khỏi hoảng sợ, bị ánh mắt lạnh như
băng này chiếu thẳng vào, chỉ thấy không rét mà run!
Bác sĩ nhất thời sởn gai ốc, sợ tới mức giọng nói run rẩy, "Anh Mộ, có chuyện gì thì từ từ nói! Có chuyện gì từ từ nói!"
Mộ Nhã Triết lạnh lùng cong khóe môi, hung tợn ép hỏi, "Ông muốn phá bỏ con của ai?"
"..."
"Nói!"
Hiển nhiên Mộ Nhã Triết đang vô cùng tức giận, khí thế lạnh lẽo trên người lan tràn trong phòng bệnh, kéo dài đến mỗi một góc!
"Tôi... Tôi..."
Người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, rõ ràng bị ánh mắt nguy hiểm của Mộ Nhã Triết bức ép tới mức thở không nổi!
"Tổng giám đốc Mộ, anh đừng hiểu lầm! Tôi cũng chỉ suy nghĩ cho vợ anh!"
"Đây mà là suy nghĩ cho cô ấy sao!? Phá thai, ông đang muốn ép chết cô ấy!!"
Mộ Nhã Triết nắm vạt áo của ông ta càng lúc càng gắt gao, nếu không phải anh cố gắng khống chế, anh sợ mình sẽ không tự giác mà bóp cổ ông ta!
Bác sĩ khóc không ra nước mắt, "Đúng là... tàn khốc, nhưng trước mắt chỉ có hai phương án này, là vững vàng ổn thỏa nhất!"
"Tôi cảnh cáo ông! Đừng động đến con tôi cho dù chỉ là một suy nghĩ trong đầu! Phải bảo vệ đứa bé!"
Cô hiện giờ, chịu không nổi đả kích nặng nề một lần nữa!
Bác sĩ sợ tới mức liên tục gật đầu.
Bàn tay Mộ Nhã Triết vừa buông lỏng, ông ta chạy trốn ra khỏi phòng bệnh.
Hoa Cẩm mơ hồ nghe thấy tiếng động trên giường, quay đầu, thì thấy chẳng biết lúc nào Vân Thi Thi đã tỉnh lại, ngồi dậy, nhẹ nhàng tựa vào giường.
"Thi Thi, chị tỉnh rồi!"
Mộ Nhã Triết nghe vậy, kinh ngạc quay đầu nhìn, lại thấy ánh mắt bình thản trong trẻo của cô.