Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Con Của Chúng Ta


trước sau

Mộ Nhã Triết nghe vậy, kinh ngạc quay đầu nhìn, lại thấy ánh mắt bình thản trong trẻo của cô.

Cô không nhìn thấy gì cả, chỉ lờ mờ trông thấy một mảnh mông lung, đôi mắt mơ hồ hiện ra một bóng dáng màu đen.

Chỉ là, bóng dáng này quá mức mờ ảo, cô thậm chí không biết, bóng dáng này cuối cùng là ai.

Mộ Nhã Triết chậm rãi đến gần cô, mãi đến lúc đến gần trước mặt cô, ngồi xuống cạnh mép giường, gần gũi tựa vào cô.

Vân Thi Thi lại thờ ơ, không có bất kì phản ứng gì.

Cô không nhìn thấy anh.

Càng không nhìn thấy anh đi về phía cô.

Mộ Nhã Triết cầm thật chặt tay cô, quá mức đột nhiên, thế cho nên cô bị giật mình hoảng sợ, người hơi cuộn về phía sau.

"Là anh..."

Anh dịu dàng an ủi, nắm lấy mu bàn tay cô, thương tiếc nói, "Thi Thi, em có thấy đỡ hơn không?"

"..."

"Có chỗ nào không thoải mái?"

"..."

Mộ Nhã Triết thấy cô một lời cũng không nói, vẫn luôn im lặng, chân mày lại càng nhíu chặt.

Anh đau lòng hôn lên đầu ngón tay của cô, giọng nói hơi khàn khàn.

"Thi Thi, em đừng làm anh sợ, không nhìn thấy cũng không sao cả, em còn có anh mà. Em đừng không nói lời nào như vậy..."

Vân Thi Thi há miệng thở dốc, lại bởi vì khóc đến mức cổ họng khàn khàn, khó có thể phát ra tiếng.

Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần cũng xông tới, một trái một phải đứng ở hai bên giường bệnh cạnh, lo lắng nhìn Vân Thi Thi.

"Mẹ, mẹ nói gì đi..."

Hữu Hữu nghẹn ngào nói, "Không sao cả, đã không sao rồi! Có Hữu Hữu ở đây, còn có Tiểu Dịch Thần, có cha, còn có chú Hoa Cẩm nữa, mọi người sẽ bảo vệ cho mẹ, sẽ không để mẹ chịu được bất cứ tổn thương nào nữa!"

Trẻ con nhạy cảm, biết hiện giờ người đã tỉnh lại kia, đầu óc đại khái là có phần lờ mờ, thần chí là vẫn còn chìm trong khủng hoảng.

An ủi trước, chỉ hy vọng cô đừng sợ hãi nữa.

Vân Thi Thi không khỏi nắm chặt tay, cắn môi cúi đầu, câu đầu tiên nói
ra khỏi miệng, lại là ba chữ, "Thực xin lỗi..."

Mọi người hết sức kinh ngạc.

Hoa Cẩm đi tới, hơi giận, "Vô duyên vô cớ, xin cái gì lỗi!?"

"Thực xin lỗi..."

Vân Thi Thi chỉ lo giải thích, càng không ngừng nói, "Thực xin lỗi... Thực xin lỗi... Muốn tôi chuộc tội thế nào cũng được... Dùng tính mạng của tôi đánh đổi cũng được... Thực xin lỗi..."

Mộ Nhã Triết thấy không ổn, dùng sức gắt gao ôm cô.

"Thi Thi, em có nghe bác sĩ nói không? Con của chúng ta, giờ đang trong bụng của em."

Ánh mắt Vân Thi Thi hơi ngạc nhiên, không khỏi hít thở không thông.

"Con..."

Hóa ra, những điều cô mới vừa nghe thấy, không phải ảo giác!

Cô... Thật sự mang thai...?

"Có lẽ, là một cô công chúa nhỏ, có lẽ, là một thằng nhóc nghịch ngợm thích gây chuyên, dù là con trai, hay là con gái, anh đều thích, anh đều yêu thương! Nghe thấy tin tức này, anh vô cùng vui mừng! Đây là báu vật mà ông trời ban tặng cho chúng ta, hả?"

Mộ Nhã Triết nói xong, ôm lấy vai cô, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi run rẩy không thôi của cô, an ủi, "Cho nên, em phải giữ gìn sức khỏe, biết không?"

"Em xin lỗi..."

"Đừng nói xin lỗi nữa!"

Trong giọng nói của Mộ Nhã Triết để lộ ra sự cầu xin, "Em không làm sai, không ai trách em cả, em cũng đừng nói xin lỗi, anh không thích nghe!"

Hoa Cẩm cũng nói, "Thi Thi, chị có nghe thấy không? Chị có con rồi, giờ bé con đang ở trong bụng chị đó!"

Hữu Hữu cũng nói, "Nhưng bây giờ còn rất nhỏ, nên không biết là con trai hay con gái nữa?"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện