"Qua đây!"
Mộ Nhã Triết lần thứ hai gọi cậu, Tiểu Dịch Thần lúc này mới kỳ quái mà đi tới, Mộ Nhã Triết cầm tay cậu, kéo cậu tới trước người anh, sau đó đặt một nụ hôm xuống trán cậu.
"Cha mua cho con, có được không?"
Khuôn mặt Tiểu Dịch Thần không nhịn được đỏ bừng!
Trong lòng nghĩ, cha làm sao vậy cha?
Vô duyên vô cớ, lại ôm cậu dịu dàng như vậy!
Cậu nhất thời không thích ứng nổi!
Vừa nghe anh muốn kiếm khóa bình an cho mình, trong lòng Tiểu Dịch Thần lập tức vui mừng, vội vàng gật đầu nói: "Được, được! Như vậy thì con, Hữu Hữu và em gái, ba người đều có khóa bình an nha!"
Hữu Hữu nghe xong, còn cảm thấy kỳ quái, oán trách anh nói: "Khi Tiểu Dịch Thần tròn một tuổi, anh không kiếm cho con sao?"
Khóa bình an của Nguyệt Dao, cô là nghĩ chờ tới khi cô bé tròn một tuổi rồi đeo, không cần vội vàng.
Chỉ là không ngờ người đàn ông này lại tỉ mỉ tới vậy, tự mình đi làm cho Nguyệt Dao một cái!
Nhưng cô vừa nghe Tiểu Dịch Thần không có, liền có chút kinh ngạc, còn tưởng rằng Tiểu Dịch Thần đã có, nhưng chỉ là không muốn đeo, giống như Hữu Hữu mà thôi!
Mộ Nhã Triết lại nói: "Lúc đó anh không nghĩ tới mấy thứ này!"
"Tốt xấu gì cũng là người làm cha, không thể nặng nhẹ riêng ai cả! Nếu không... thực sự là quá bất công nha!" Vân Thi Thi hừ lạnh, rõ ràng là đang đứng về phía của Tiểu Dịch Thần.
Mộ Nhã Triết khiêm tốn: "Vợ dạy chí phải!"
Vân Thi Thi nghe xong liền vui vẻ, cùng nhìn nhau cười với Tiểu Dịch Thần.
Đến buổi tối, mọi người đều lên giường, Vân Thi Thi vén chăn lên, chui vào bên cạnh người Mộ Nhã Triết, ôm lấy anh, nói: "Chồng à?"
"Sao vậy?"
"Anh không cảm thấy, Tiểu Dịch Thần lúc nhỏ, sự quan tâm chăm sóc anh dành cho nó quá ít sao?"
Mộ Nhã Triết gật đầu, lại nghe cô nói: "Ngày hôm này, em nhìn Tiểu Dịch Thần khi nó nhìn thấy Nguyệt Dao cũng có khóa bình an, trên mặt liền có chút cô đơn! Em nhìn, thực sự rất đau lòng!"
Trong giọng nói, khó
tránh khỏi vài phần oán trách!
Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng vỗ lưng cô, cũng không phủ nhận!
"Tiểu Dịch Thần lúc nhỏ, anh quả thực là ít quan tâm tới con. Khi đó, trên dưới tập đoàn, bên người không có trợ thủ đắc lực, Lục Cận Dự và Khương Thân còn quá non, không có nhiều kinh nghiệm, mọi công việc đều đổ lê đầu anh, cho nên... anh không còn nhiều thời gian để quan tâm tới con!"
Vân Thi Thi cũng phần nào hiểu được!
Dù sao, anh cũng là con người, không thể có ba đầu sáu tay, càng không phải là người sắt!
Từ phương diện nào đó mà nói, tuổi thơ của Mộ Nhã Triết, cũng không được toàn diện như những đứa trẻ khác.
Chí ít, Tiểu Dịch Thần không bị chiều chuộng mà trở thành một tên công tử bột, cái này chứng mình, trong quá trình giáo dục, Mộ Nhã Triết vẫn là bỏ ra không ít tâm tư!
Chỉ là, dù sao là người làm cha, tình thương của cha cũng không thể giống tình cảm nhẹ nhàng như nước của người mẹ được.
Lúc nhỏ cô vắng mặt, cậu không cảm nhận được tình thương của mẹ, đó cũng là điểm thua thiệt.
Mộ Nhã Triết lại nói: "E rằng, là do cảnh ngộ không giống nhau! Khi đó, định nghĩa của Tiểu Dịch Thần với anh, anh chỉ là nghe theo bên trên, vì kéo dài nhang khó, mới có đứa bé này. Nhưng mà, bây giờ suy nghĩ lại, trong lòng lại có chút hổ thẹn!"
"Tiểu Dịch Thần cùng Hữu Hữu đều rất hiểu chuyện, nhưng Hữu Hữu bình thường còn biết làm nũng với em! Còn Tiểu Dịch Thần thì rất ít, nó cảm giác được mình là anh, cho nên hầu như đều chưa bao giờ làm nũng cả!"