Mộ Nhã Triết nói: "Là do anh là người làm cha, đã không cố hết trách nhiệm! Chỉ là sau này, anh sẽ càng chú ý! Sẽ không để Dịch Thần cảm thấy mình bị đơn độc nữa!"
Nói, anh đắp chăn lại cho cô.
Khí trời chuyển lạnh, anh lo lắng cô bị cảm lạnh.
Anh im lặng không lên tiếng chăm sóc cho cô, cô chỉ ở trong lòng anh, ôm vai anh, ấn xuống môi anh một nụ hôn!"
"Ngủ ngon!"
...
Ngày thứ hai, Mộ Nhã Triết tan tầm về nhà, liền đến tiệm vàng, đặt một cái khóa bình an.
Khi về đến nhà, anh thế nhưng lại không giống như thường ngày, trước tiên phải đi ôm Nguyệt Dao, mà là thần bí cầm hộp quà, đi tới phòng.
Tiểu Dịch Thần còn đang ôm điện thoại chơi game, anh đi tới, đã thấy cậu đang khéo léo điều khiển một nhân vật nào đó...
Mộ Nhã Triết không hiểu đây là trò chơi gì, lại cũng không muốn quấy rầy cậu, thẳng đến khi trên màn hình hiện lên hai chữ "Chiến Thắng", Tiểu Dịch Thần quay đầu lại, liền bị người đàn ông phía sau dọa cho hoảng sợ.
"Cha?"
Cậu sợ hãi lấy tay vỗ ngực một cái, trong lòng vẫn không ngừng sợ sệt: "Cha, sao cha yên lặng đứng sau lưng con làm gì? Cha về lâu chưa?"
"Mới về không lâu! Nhìn con chơi game, cho nên không muốn quấy rầy!"
Mộ Nhã Triết sờ sờ đầu cậu nói, "Con chơi gì vậy?"
"A..."
Mộ Dịch Thần lại nói: "Nói cha cũng không hiểu! "Vương giả vinh quang", cha đã nghe chưa?"
Mộ Nhã Triết nhíu mày, anh không chơi game, sao lại có thể biết mấy thứ này.
Tiểu Dịch Thần ngoan ngoãn bỏ điện thoại vào ngăn kéo, cất đi.
Cậu bình thường rất thích chơi game, nhưng chỉ là một chút, cậu rất có chừng mực, đó chính là khi cả nhà đều có mặt ở nhà, cậu tuyệt đối sẽ không ôm điện thoại chơi game, trong một ngày, khi cả nhà được ở bên nhau, cũng chỉ có một khoảng thời gian buổi tối, Tiểu Dịch Thần chỉ chơi game những lúc nhàm chán, còn khi cả nhà ở bên nhau, cậu chắc chắn sẽ không còn nhàm chán rồi.
Điểm này, rất giống Hữu Hữu.
Mặc
kệ cậu có chơi như thế nào, Mộ Nhã Triết vừa về tới nhà, cậu liền dừng hết các công việc trong tay.
Mộ Nhã Triết lấy từ trong túi ra một cái hộp, mở ra trước mặt cậu, Tiểu Dịch Thần tò mò nhìn anh, liền thấy anh từ trong hộp lấy ra một chiếc khóa bình an, được xuyên sẵn một sợi dây màu đỏ.
"Đây là..."
Tiểu Dịch Thần lập tức cảm thấy vui mừng: "Đây chính là thứ hôm qua cha mang về cho em gái sao?... Khóa bình an?"
"Đúng vậy!"
Mộ Nhã Triết lại nói: "Cha trước đây có chút sơ sẩy, quên mua cho con!"
Tiểu Dịch Thần giận liếc nhìn anh, bỗng dưng cong môi cười, trong mắt ấm áp: "Bây giờ cha nhớ lại, bù vào cho con, vậy cũng không sao cả!"
Cậu đứng dậy, ngoan ngoãn đứng ngay ngắn ở trước mặt Mộ Nhã Triết, cậu bây giờ đã khá cao rồi, chỉ là, vì để đeo dễ dàng hơn, Mộ Nhã Triết không còn cách nào khác mà ngồi xổm xuống ở trước mặt cậu, đeo chiếc khóa bình an lên cổ cho Tiểu Dịch Thần.
Đợi sau khi đeo xong, Tiểu Dịch Thần thỏa mãn nhìn sợi dây trên cổ, cười đến thỏa mãn.
"Cám ơn cha!"
Cậu ôm bờ vai của anh, nhẹ nhàng hôn lên má anh một cái/
Mộ Nhã Triết bỗng nhiên nghĩ tới điều gì: "Tiểu Dịch Thần, thương lượng với con một việc!"
"Vâng?"
"Ngày mai cha và mẹ đi thử lễ phục! Con và Hữu Hữu ở nhà, chăm sóc em gái thật tốt, được không?"
Tiểu Dịch Thần nghe xong, tự nhiên là lấy tay vỗ ngực, cam đoan không thành vấn đề, nhưng mà vừa nghe Mộ Nhã Triết muốn dẫn Vân Thi Thi đi thử lễ phục, liền cảm thấy kỳ quái: "Cha mẹ thử lễ phục gì vậy?"