Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Hôn Lễ Thế Kỷ (18)


trước sau

Bộ tây trang làm thủ công mặc trên người anh, làm nổi bật dáng người cao gầy.

Kiểu tóc đã trải qua xử lý tỉ mỉ, ngũ quan tuấn tú bức người, lại càng làm tăng thêm vài phần khí khái!

Dù là bình thường mỗi ngày ở bên cạnh nhau, mỗi khi trời tối, đều ôm lấy anh đi vào giấc ngủ, nhưng mà có lẽ hôm nay là ngày quá đặc biệt, hơn nữa người đàn ông còn chú trọng cách ăn mặc, càng tuấn tú hơn trước đây rất nhiều!

Thế cho nên, trái tim của cô dần dần mất đi tiết tấu.

Quân Mặc ở một bên cẩn thận nhắc nhở, “Thi Thi, nhận hoa đi? Chú rể đã quỳ một lúc lâu rồi.”

Bộ dạng Mộ Nhã Triết thâm tình, làm cả nhóm phù dâu cảm động, không đành lòng cố ý gây khó dễ.

Lúc này Vân Thi Thi mới vươn tay ra, nhẹ nhàng cầm bó hoa tươi trong tay anh, còn chưa kịp rút tay về, bàn tay to của Mộ Nhã Triết đã chạm vào tay cô, cầm thật chặt, hơi nghiêng người về phía trước, ôm lấy vai cô.

Mộ Nhã Triết dán vào tai cô, giọng nói mềm mại, “Vợ à, hôm nay em thật đẹp!”

Trên mặt Vân Thi Thi lại giống như bị phỏng, ở trước mặt mọi người, lại có chút xấu hổ không biết phải làm sao!

Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần ở một bên đột nhiên nói, “Cha à, bây giờ cha còn chưa thể đưa mẹ đi được đâu…?”

“Đúng vậy, cha à, cha còn chưa thể đưa mẹ đi đâu.”

Một đám người bị hai đứa bé chọc cười biến thành âm thầm bật cười.

Mộ Nhã Triết có chút khó hiểu, “Sao thế?”

“A! Cha nhìn chân mẹ đi.”

Vân Thi Thi vươn chân ra, hai chân của cô trống không, cô nâng mắt, đỏ mặt trừng anh, nhắc nhở anh, “Còn không mau đi tìm giày?”

Tần Chu vỗ trán, lập tức nói, “Chú rể, mấy phù dâu giấu giày cao gót đi rồi, anh phải tìm được giày trong thời gian nhất định, nếu không, anh không thể mang cô dâu đi rồi!”

Mộc Tịch nói, “Không phải chúng tôi giấu, là hai thằng nhóc này giấu, bọn chúng giấu ở đâu, chúng tôi cũng không biết!”

Mộ Nhã Triết liếc mắt nhìn Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần một cái,
hai đứa ra vẻ như không có chuyện gì ngẩng mặt lên, không nhìn anh.

Gặp quỷ rồi.

Hai thằng nhóc này là con trai anh sao?

Một chút nhắc nhở cũng không cho sao?

Mộ Nhã Triết ra lệnh, “Còn không nhanh chóng tìm giày cho tôi!”

Anh ra lệnh một tiếng, Lục Cận Dự và Khương Thân lập tức lục tung tìm kiếm.

Tần Chu rất nhàn rỗi, không giống bọn họ như sói như hổ, nhàn nhã thoải mái kéo từng ngăn kéo ra tìm giày.

Nhưng mà, đâu có đơn giản như bọn họ tưởng.

Phòng rất rộng, tìm trong tủ quần áo, dưới sàn, vẫn không tìm thấy.

Mọi người quay lại phòng, đầu vẫn mờ mịt như cũ!

Hai thằng nhóc này giấu giày rất kỹ, không biết hai thằng nhóc này giấu giày đi chỗ nào.

Tất cả những nơi giấu được đều đã tìm rồi, không có.

Mộ Nhã Triết lập tức hỏi, “Hữu Hữu, nhất định là con giấu, con giấu giày ở chỗ nào?”

“Không nói cho cha!”

Thằng nhóc đó rất kiêu ngạo, sao có thể dễ dàng cạy miệng cậu ra được.

Mộ Nhã Triết mấp máy miệng, lập tức đi qua, ngồi xổm trước mặt cậu, kéo cậu vào trong lòng, nhỏ giọng nói, “Hữu Hữu ngoan, con nhẫn tâm để cha lo lắng phát sốt sao? Cha không dễ dàng gì mới vượt qua được cửa ải của cậu con, con cũng nhẫn tâm gây khó dễ cho cha sao?”

“Nhẫn tâm!” Hữu Hữu hừ lạnh một tiếng, “Không có một chút độ khó nào, để cho cha dễ dàng ôm mỹ nhân về như vậy, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?”

Mộ Nhã Triết bình tĩnh, hôn lên đôi má trắng mịn của Hữu Hữu một cái, lại nói, “Hữu Hữu ngoan, nói cho cha biết, được không?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện