Hữu Hữu ghét bỏ đẩy anh ra, trái tim cũng có chút mềm xuống, lúc này mới hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo nói, “Con không thể nói cho cha biết là ở đâu, nhưng mà con có thể cho cha gợi ý!”
“Được.”
Thằng nhóc này, sao có thể lợi hại như vậy, còn biết thừa nước đục thả câu!
Lại thấy Hữu Hữu chắp tay ra sau lưng, đi đến bên cạnh giường, hắng giọng một cái nói, “Con cho một gợi ý thôi, đó là - - ‘Tu trăm năm mới đi chung thuyền’!”
“Tu trăm năm mới đi chung thuyền sao?”
Một đám người không hiểu, đầu đều mờ mịt.
Khương Thân không hiểu, nói, “Nơi nào có thuyền chứ?”
“Hay là nói thuyền đồ chơi, hoặc là mô hình? Không chừng nơi hai thằng nhóc này giấu, là bên trong món đồ chơi hoặc mô hình nào đó!”
Nhóm phù rể đưa ra chủ ý.
Mộ Nhã Triết chẳng thèm đắn đo, đột nhiên nghĩ đến gì đó, lập tức đi đến bên giường, vén gối đầu lên, quả nhiên, một chiếc giày cao gót màu đỏ lẳng lặng nằm dưới cái gối!
Anh cầm giày cao gót trong tay, lúc này mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ!
Tần Chu vỗ trán, kêu ‘A’ một tiếng, “Ai nha, sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ? Sau câu ‘Tu trăm năm mới đi chung thuyền’, không phải là ‘Tu nghìn năm mới chung chăn gối’ đấy sao? Chắc chắn là giấu dưới gối rồi!”
Một đám người bừng tỉnh đại ngộ, đồng thời lại cảm khái, tâm tư của Hữu Hữu rất tinh tế!
Người bình thường giấu đôi giày, chỉ tìm một góc xó xỉnh linh tinh nào đó giấu đi, bởi vậy lúc bọn họ tìm kiếm, cố ý chọn những nơi xó xỉnh, xem nhẹ nơi rõ ràng nhất!
Hữu Hữu này, giấu một đôi giày đều có tri thức như vậy, đáng được xem trọng!
‘Tu nghìn năm mới cùng chăn gối’, đúng là có ý nghĩa bên trong!
Mộc Tịch nhịn không được kinh ngạc nói, “Hữu Hữu lợi hại như vậy, dì không thể nghĩ ra được lại giấu ở chỗ này!”
Quân Mặc hiếu kỳ hỏi, “Còn một chiếc đâu?”
Hữu Hữu lập tức đẩy trách nhiệm, “Còn một chiếc là Tiểu Dịch Thần giấu, không phải con giấu!”
Mộ
Nhã Triết lại nhìn về phía Tiểu Dịch Thần, cậu lộ rõ ra vẻ, chờ mong người đàn ông nào đó chạy đến xum xoe!
“Cha à, cha muốn biết nơi giấu một chiếc khác sao?”
Tiểu Dịch Thần thần bí chớp chớp đôi mắt, có vẻ cực kỳ bí hiểm.
Mộ Nhã Triết đi đến, cầm tay nhỏ đầy thịt của cậu, lấy lòng, “Dịch Thần, con vừa nhận của cha nhiều tiền lì xì như vậy, không thể giúp cha được à.”
“Cha nói vài câu dễ nghe một chút đi!”
Yêu cầu này của Tiểu Dịch Thần, không tính là quá phận, Mộ Nhã Triết tất nhiên là thỏa mãn cậu!
Anh dịu dàng véo má cậu, dỗ dành nói: “Cha thích Tiểu Dịch Thần nhất!”
Lời này, Hữu Hữu nghe xong, lại có chút không vui, ở một bên hừ hừ nói, “Con không còn giá trị lợi dụng nữa rồi! Cho nên bị cha qua cầu rút ván, cha thích Tiểu Dịch Thần nhất, con đây thì sao?”
Mọi người cười ầm lên.
Hai thằng nhóc tranh giành tình cảm, Mộ Nhã Triết dụ dỗ đều dụ dỗ rồi, nhưng mà đến cuối cùng, Tiểu Dịch Thần nói ra yêu cầu, để Mộ Nhã Triết ôm mẹ đứng lên ngồi xuống mấy cái.
Ha ha!
Lợi hại.
Đây không gọi là gây khó dễ sao?
May mà Vân Thi Thi sinh xong khôi phục rất tốt, bởi vì sinh con xong, lúc ấy đang trong tháng ở cữ, dáng gười thật sự có chút biến dạng, nhưng mà sau đó cô kiên trì rèn luyện, lại gầy trở về ban đầu.
Nhưng dù gầy như thế nào, nói chung vẫn có chút nặng!
Nhưng mà vì tìm được giày cưới, Mộ Nhã Triết tất nhiên phải cung kính không bằng tuân mệnh.