Để tìm được đôi giày cưới, Mộ Nhã Triết đương nhiên là cung kính không bằng tuân lệnh.
Vì thế anh trân quý ôm Vân Thi Thi vào ngực như thể công chúa, tiến hành mười cái chống đẩy hít đất tiêu chuẩn.
Dù có thế thì người đàn ông dũng mãnh này vẫn hoàn thành nhiệm vụ rất chuẩn mực.
Hoa Cẩm ở một bên: “Thế này là chơi xấu! Không phải chú rể tìm được, không tính!”
Tiểu Dịch Thần một tay chống nạnh: “Sao lại không tính? Cháu là con trai của chú rể, cháu tìm được thì cũng coi như cha cháu tìm được thôi!”
“Được được được, tính tính!”
Hoa Cẩm nén cười gật đầu như giã tỏi.
Mộ Nhã Triết cầm lấy đôi giày cưới đi tới trước giường, quỳ một gối xuống đất, đôi giày màu đỏ rực rỡ trong tay anh có thiết kế cao gót ôm chân, bên rìa còn có đường viền hoa lấp lánh.
Anh ôn nhu nói: “Vợ, để anh đi giày cho em.”
Vân Thi Thi nhìn anh, anh cũng ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt dừng trên người cô, hình ảnh của cô phản chiếu trong con ngươi anh như thể là tất cả biển trời và vũ trụ của anh, thâm thúy lại mê hoặc trái tim người khác.
Vẫn còn nhớ trước kia, khi đọc truyện cổ tích Cô bé lọ lem, hoàng tử cũng quỳ gối trước mặt cô bé lọ lem như vậy, thật cẩn thận đi chiếc giày thủy tinh vào chân cô ấy.
Trước đây khi cô mang thai chỉ có thể đi giày thể thao, lúc ra ngoài đi dạo thỉnh thoảng dây giày sẽ bị tuột ra, anh luôn rất kiên nhẫn ngồi xổm trên mặt đất buộc lại cho cô.
Thế mà lúc này anh cầm giày cao gót đi cho cô, cũng giống như khi ấy nhưng lại có nhiều người đang nhìn nên cô vẫn vì thế mà thẹn thùng đỏ má.
Gò má vốn đã được phủ phấn hồng, giờ phút này lại càng đỏ ửng một cách kiều mị.
Cô ngượng ngùng vén làm váy lên, chậm rãi đưa bàn chân trần ra.
Anh xòe bàn tay ra, một tay đã có thể nắm trọn bàn chân ngọc ngà nhỏ nhắn của của cô, nhẹ nhàng lồng chiếc giày cao gót tượng trưng cho hạnh phúc và sự cao quý của người con gái vào chân cô.
“Vợ, đi cùng anh nhé!”
Mọi người nhìn thấy một màn này thì không khỏi kích động hoan hô.
Mộc Tích lập tức tung những cánh hoa đã chuẩn bị sẵn trong giỏ lên người cặp
đôi cô dâu chú rể hạnh phúc này, Mộ Nhã Triết nắm tay cô, thâm tình đặt một nụ hôn lên môi cô, ở một bên, Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần thẹn thùng che mắt lại, rõ ràng cảm thấy ngại ngùng mà lại không nhịn được mà he hé ngón tay ra nhìn trộm một chút!
Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng ôm cô lên nhưng lại bị Cung Kiệt gây khó dễ chặn trước cửa thang máy, yêu cầu anh ôm Vân Thi Thi đi cầu thang bộ xuống dưới lầu để lên xe hoa.
Vân Thi Thi có phần dở khóc dở cười: “Tiểu Kiệt, không cần gây khó dễ với anh rể em thế nữa chứ?”
Cung Kiệt ngạo mạn vênh mặt lên: “Muốn cưới được chị gái em, cũng không thể dễ dàng như thế được!”
Vân Thi Thi vẫn muốn nói cái gì đó thì Mộ Nhã Triết đã nói trước cô: “Cũng được, anh cũng muốn ôm em nhiều hơn một chút.”
Anh cúi đầu, ôm cô chặt hơn một chút rồi cẩn thậnđi từng bước xuống cầu thang.
Cô hơi lo lắng, dù sao cũng là ba tầng lầu, còn phải đi qua vườn hoa, trước đó anh còn vừa trải qua vận động mãnh liệt như thế, hế chống đẩy hít đất lại đến quỳ gối, cô sợ anh sẽ bị mệt.
“Anh… Có thể chịu được không?”
Mộ Nhã Triết cúi đầu thâm sâu nhìn cô một cái, trong mắt mang theo vẻ ái muội nhàn nhạt, mỉm cười: “Yên tâm, anh sẽ giữ gìn tinh lực thật tốt để dành buổi tối còn động phòng hoa chúc!”
Cô nghe thế thì mặt mũi càng đỏ tưng bừng.
Từ lúc nào mà người đàn ông này bắt đầu nói những câu không đứng đắn như vậy?
Cô vừa bực vừa buồn cười, Mộ Nhã Triết nhìn khuôn mặt càng ngày càng ửng hồng của cô thì không nhịn được mà cúi đầu đặt một nụ hôn lên mặt cô.
Đoàn phù rể đi theo phía sau đã không nhìn nổi nữa rồi, bị nhét đầy một bụng thức ăn cho chó đến mức không nhồi vào nổi nữa đây này!