Nhưng anh nói, cả đời này của anh cũng chỉ có một lần tổ chức hôn lễ, phô trương lộng lẫy một chút cũng không phải là để rêu rao, mà là vì để tặng cho cô một phần hồi ức khắc cốt ghi tâm!
Toàn bộ hôn lễ đều được tiến hành ghi hình lại, băng ghi hình này anh sẽ cẩn thận lưu giữ lại, để cho năm tháng qua đi, trải qua một đời có tang thương, có phù hoa, tới khi tóc bọn họ bạc trắng, có thể ở bên nhau xem lại những hình ảnh tươi đẹp ấy, nhất định sẽ rất xúc động!
Khi đó, anh nói nhất định sẽ thực hiện lời hứa dành tặng cho cô một hôn lễ đáng nhớ nhất trên đời này!
Anh ôm cô đi ra ngoài cửa lớn, nơi đoàn xe đang yên tĩnh đỗ như thể chờ đợi thời khắc hạnh phúc nhất trần đời của đôi vợ chồng mới.
Lái xe mở cửa, anh cẩn thận đặt cô vào xe rồi nâng làn váy của cô vào xe.
Cô ngượng ngùng cầm chặt tay anh, cửa kính từ từ đóng lại trong ánh mắt ao ước vui mừng của những người xung quanh.
Lúc này cô mới thoải mái một chút, tự đầu lên vai anh, vòng tay ôm ngang ngực anh, nơi đó trái tim anh đang không ngừng đập “Bang bang bang”.
Mộ Nhã Triết cúi đầu nhìn cô: “Làm sao vậy?”
“Không có gì! Chỉ là… có chút khẩn trương. Lát nữa, có phải có phải còn phải tiếp khách không?”
“Phụ trách tiếp khác, mình anh là được rồi.”
“Em cũng…”
Anh biết cô đang lo lắng, vì thế dịu dàng hôn lên bờ môi nhỏ một nụ hôn an ủi, ôn nhu nói: “Vợ, đừng lo lắng. Đây là hôn lễ của em, không phải ra pháp trường, nhé?”
Hội trường hôn lễ được bố trí tại sơn trang Vân Sơn Thi Ý.
Cả một sơn trang nghỉ dưỡng lớn như vậy, rộng tới mười dặm đều được Mộ Nhã Triết cho người phong tỏa canh giữ nghiêm ngặt, bởi vì khách mời đều là quan chức cấp cao và nhân vật quan trọng, cho nên các biện pháp an ninh cũng phải tuân thủ hết sức nghiêm ngặt!
Có thể bước được vào hội trường hôn lễ, trừ phi có thiếp mời được chứng thực, nếu không cho dù giở thủ đoạn gì cũng đừng mơ vào được!
Limosine Rolls – Royce đỗ lại trước cửa hội trường, Mộ Nhã Triết mở cửa xe phía anh ra, đội hình tiếp đón tại hiện trường lập tức chào
mừng, nói với Vân Thi Thi: “Cô dâu, cùng chúng tôi đi thay áo cưới!”
Lông mi Vân Thi Thi thoáng rung, lúc này mới nhớ ra, nghi thức đầu tiên trong hôn lễ của bọn họ là hôn lễ thảo nguyên.
Ban nãy cô khẩn trương quá mà nhất thời quên mất.
Vân Thi Thi quay đầu nhìn Mộ Nhã Triết một cái ý bảo cô theo bọn họ đi trước, rồi mới quay người đi cùng nhà tạo mẫu.
Cả hội trường ngay ngắn trật tự nghênh đón khách khứa.
Tân khách lục tục tiến vào hội trường, rất nhanh, Cung Kiệt cũng theo xe tới, cùng Mộ Nhã Triết phụ trách thu xếp công việc trong hôn lễ.
Vân Thi Thi thay áo cưới xong, lại điều chỉnh lại kiểu tóc và trang điểm một chút, sau đó an tĩnh ngồi đợi trong phòng trang điểm, chỉ còn chờ nghi thức hôn lễ bắt đầu.
Mấy hoa đồng* cũng đã tới rồi.
*hoa đồng: mấy em bé nâng váy cô dâu.
Bởi vì váy cưới của cô là kiểu dáng đuôi dài nên cần có hai hoa đồng tới giúp cô nâng váy.
Tới khi cô gặp được hai bé hoa đồng này lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn!
Chính là một Lolita và một cậu bé tóc vàng!
Cậu bé mặc tây trang quần yếm, thắt nơ, đúng chuẩn một bộ tiểu thân sĩ, còn Lolita lại mặc một bộ váy bồng kiểu công chúa trắng muốt như tuyết, đầu đội vòng hoa như thể một Hoa tiên tử.
Lolita là em gái, còn cậu bé kia là anh trai.
Nghe nói đây chính là đôi long phượng thai của quốc vương nước M Roger Nhĩ Đốn, giao tình trước kia của anh ta và Mộ Nhã Triết không tệ, nay biết anh kết hôn thì lập tức xung phong, muốn đưa đôi tiểu bảo bối này qua đây làm hoa đồng!
Mộ Nhã Triết đương nhiên là vui vẻ đồng ý rồi!
Có điều, có vẻ như là lần đầu tiên đến một đất nước xa lạ nên tiểu Lolita vẫn có chút không quen, vẻ mặt hết sức sợ hãi, nhất là khi nhìn thấy Vân Thi Thi thì càng ngại ngùng nép sau anh trai.