Người đàn ông này xuất hiện, nằm trong dự liệu của anh, mà cũng nằm ngoài dự liệu của anh.
Trong dự kiến là vì anh hiểu rõ, nhà họ Cung sớm muộn gì cũng biết Vân Thi Thi tồn tại, đến lúc đó xảy ra tranh chấp, không thể tránh khỏi.
Ngoài dự liệu là vì, anh không ngờ rằng, trong hôn lễ của anh và cô, ông ta sẽ đột nhiên xuất hiện, khiến người ta bất ngờ không phòng ngự.
Vân Thi Thi quay đầu nhìn thoáng qua Mộ Nhã Triết, dũng khí đột nhiên nổi lên, đột nhiên vươn tay, cùng mười ngón tay anh đan vào nhau, quay đầu lại đối mặt với Cung Thiếu Ảnh, nhếch môi mà cười.
“Nếu ông không đến chúc phúc chúng tôi… Như vậy, tôi có thể mời ông rời khỏi nơi này không?”
Trên mặt Cung Thiếu Ảnh là dữ tợn vì không chịu đựng nổi.
“Hôm nay là hôn lễ của chúng tôi, tôi không hy vọng bất luận kẻ nào đến phá hoại! Bao gồm cả ông!”
Vân Thi Thi dừng một chút, lại nói, “Nếu ông nhất định phải nhận đứa con gái này, cũng mời ông nhận anh ấy! Chồng của tôi, là người đàn ông tôi nhận định cả đời! Nếu ông không thể chấp nhận, như vậy, tôi cũng không thể thừa nhận ông!”
Trái tim Cung Thiếu Ảnh lập tức vô cùng lạnh lẽo, ông ta chất vấn cô, “Con có biết hay không, cậu ta là ai.”
“Anh ấy là chồng tôi! Không thể nghi ngờ.”
“Cậu ta là người nhà họ Mộ!”
Cung Thiếu Ảnh ngắt lời cô, “Con cần phải biết, mẹ con chết, do tay ai tạo thành!”
“Tôi biết.”
“Con đã biết…”
“Ông Cung, vậy tôi hỏi ông, lúc trước ông biết rõ nơi mẹ tôi trốn…”
Vành mắt Vân Thi Thi đột nhiên phiếm hồng, oán hận trong lòng với ông ta đều phát tiết ra hết, “Nếu ông biết nơi mẹ tôi trốn, nếu biết chúng tôi tồn tại, vì sao ông không tự mình đến tìm chúng tôi? Nếu như ông tự mình đến, tai nạn xe cộ như vậy, có thể tránh được mà?”
“…” Trong lúc này Cung Thiếu Ảnh nghẹn lời.
“Cho nên, vì sao ông không có đến?”
Giọng nói của Vân Thi Thi dần dần nghẹn ngào khàn khàn, thê lương chất vấn, “Ông có biết mẹ tôi ngóng trông ông, đợi ông bao lâu không? Ông
có biết mẹ vì ông, yên lặng chịu đựng bao nhiêu không? Cô đơn? Bất lực? Bàng hoàng? Mê mang? Những thứ này, đều là ông ban cho mẹ!”
Thời niên thiếu, cô thấy mẹ ngồi cạnh cửa sổ, vừa chăm sóc hoa vừa ngắm nhìn phương xa.
Cô hỏi, vì sao mẹ luôn ngồi bên cạnh cửa sổ.
Mẹ luôn luôn im lặng không nói.
Mãi đến một ngày, bà đứng dậy từ cạnh cửa sổ, mất mát ngồi trở lại giường, rõ ràng là cười, nhưng mà bộ dạng sắp khóc đến nơi, “Mẹ đang đợi cha con.”
Đợi người đàn ông mà mình yêu thương, một ngày nào đó đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của bà.
Đợi đến một ngày nào đó, bà ngồi cạnh cửa sổ, thấy ông ta xuất hiện ở ngoài cửa, vẫy tay với bà, dịu dàng nói với bà, “Khuynh Thành, anh đến muộn.”
Vân Thi Thi tức giận nói, “Nhưng mà vì sao ông lại không đến? Là vì có người khác ông yêu thương, hay là… Vì cái gọi là sự nghiệp bận rộn, không có cách phân thân?”
Từng lời cô nói giống như gai châm vào người ông ta, làm cho trái tim ông ta đau đớn, Cung Thiếu Ảnh nhắm mắt lại, trái tim giống như đang rỉ máu.
Vân Thi Thi lại nói từng chữ như châu ngọc, “Chuyện này nói lên cái gì? Chuyện này nói lên mẹ tôi đối với ông mà nói, chắc không quan trọng bằng những vinh hoa phú quý đó?”
Thân thể Cung Thiếu Ảnh cứng đờ.
Lời này của cô, làm trái tim ông như bị dao đâm, vết sẹo năm xưa giống như lại bị xé mạnh ra, đau đớn mà chảy máu không ngừng!
Những hồi ức máu chảy đầm đìa lại hiện ra trước mặt ông ta, sau đó chân người đàn ông lảo đảo, lại có chút đứng không vững.
Nước mắt của Vân Thi Thi chảy ra, bả vai lạnh run.