Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Hôn Lễ Thế Kỷ (34)


trước sau

Mộ Nhã Triết đau lòng ôm cô vào trong ngực, lại nghe cô vừa hận vừa nói, “Ông căn bản không hiểu, tư vị chờ đợi một người, có bao nhiêu dày vò! Ông cũng căn bản không thể hiểu được, đợi một người có lẽ cả đời không đợi được, có bao nhiêu tuyệt vọng! Ông biết không… Mẹ của tôi, bà ấy dùng hết cả đời, đi cùng một mình ông.”

Từng chữ như khóc ra máu, Cung Thiếu Ảnh nghe xong, đau đỡn khó có thể thở nổi, lảo đảo một bước, thân thể lung lay sắp đổ.

Cung Kiệt lập tức tiến lên, đỡ tay Cung Thiếu Ảnh, đau lòng nói, “Cha à, chị và anh rể thật lòng yêu nhau! Bọn họ có thể đi được đến bây giờ, cũng không dễ dàng gì, con đều nhìn thấy được rõ ràng. Cha à, con hi vọng cha đừng giữ mãi những oán hận cũ năm đó, cho anh rể một cơ hội, cũng cho chính mình một cơ hội!”

Anh cũng từng hận nhà họ Mộ tận xương tủy, nhưng mà vì hạnh phúc của chị gái, anh đã nhượng bộ.

Anh cũng mong cha nhượng bộ.

Cung Thiếu Ảnh hất mạnh tay anh ra, chất vấn, “Cho cậu ta một cơ hội sao? Người đó có cho cha và mẹ con một cơ hội không?”

Vân Thi Thi ngẩn ra.

Cung Thiếu Ảnh trừng mắt nhìn Mộ Nhã Triết, lạnh lùng nói, “Hai nhà Cung Mộ, không đội trời chung!”

“Hay cho một câu không đội trời chung.”

Mộ Nhã Triết đột nhiên nhếch môi cười, đưa tay ôm Vân Thi Thi vào trong lòng, công khai biểu lộ lập trường của mình!

“Ông Cung, tôi hi vọng ông biết, đứng trước mặt ông, không đơn thuần chỉ là con gái ông, còn là vợ của Mộ Nhã Triết tôi, cũng là người phụ nữ tôi nhận định cả đời. Ông căm hận nhà họ Mộ như vậy, đơn giản là vì lúc trước Mộ Thịnh dùng gậy đánh uyên ương, gây khó dễ từ bên trong, lúc này mới ầm ĩ thành kết cục âm dương cách biệt. Nhưng mà chẳng lẽ ông cũng muốn noi theo Mộ Thịnh, làm một đao phủ chia rẽ tình cảm sao?”

“Đao phủ sao?”

Cung Thiếu Ảnh nghe vậy, đôi mắt chấn động!

Sao ông ta có thể là đao
phủ được?

“Tôi mặc kệ ông có lập trường gì, ông đã đến đây, như vậy tôi không ngại nói cho ông biết, lập trường của tôi.”

Mộ Nhã Triết nâng mắt, nhìn thẳng ông ta, đôi mắt lạnh lùng và kiên quyết, “Tôi biết tập đoàn Cự Phong thanh danh hiển hách, cũng biết trên toàn thế giới này, cũng khó mà lấy được gia tộc thứ hai có địa vị ngang hàng với nhà họ Cung, rõ ràng hơn, ông có thực lực gì, tôi có thực lực gì. Nhưng mà dù vậy, cũng không làm dao động chút nào quyết tâm của tôi và Thi Thi.”

“…”

Cung Thiếu Ảnh ngớ ra!

Người đàn ông trước mặt, cho dù gương mặt vô cùng trẻ tuổi tuấn tú, khí thế cương quyết trên người ngang với lực lượng của ông ta, không kém ông ta một chút nào.

Đây chính là cái gọi là hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy, cho dù hiện giờ Mộ Nhã Triết có một chút thực lực, có lẽ ông ta còn không để vào mắt.

Nhưng mà khó có thể dự liệu, người thanh niên này, tương lai sẽ như thế nào?

Trên mặt Mộ Nhã Triết không có một chút dao động, nắm chặt tay Vân Thi Thi, vân đạm phong khinh nói, “Nếu ông nguyện ý chấp nhận tôi, như vậy tôi vô cùng cảm kích. Nhưng nếu ông không muốn chấp nhận, tôi sẽ coi tập đoàn Cự Phong là kẻ địch.”

Dừng một chút, anh lại ý vị thâm trường nói, “Chỉ hy vọng, ông đừng giẫm lên vết xe đổ trước đây.”

“Giẫm lên vết xe đổ sao?”

Cung Thiếu Ảnh khó mà chấp nhận những lời anh nói.

Mộ Nhã Triết nhếch môi, gằn từng chữ nói, “Ông không nghĩ rằng con gái ruột của mình, cũng sẽ căm ghét ông giống như ông căm ghét nhà họ Mộ ư? Ông Cung.”

“…”

Cung Thiếu Ảnh như bị sét đánh thất thần tại chỗ!

Ông ta nhìn Vân Thi Thi, lại nhìn Cung Kiệt bình tĩnh đứng ở một bên, hai tay đột nhiên run rẩy khó có thể tự điều khiển.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện